“Choang.”
Cốc nước thủy tinh trên tủ rơi xuống sàn nhà vỡ tan, gần như nửa thân trên của Triệu An Ngữ treo lơ lửng bên ngoài thành giường, bàn tay phải cố bám trụ vào cạnh bàn mới thoát khỏi cảnh ngã nhào.
Triệu An Ngữ chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng như lúc này, chỉ có lấy một cốc nước thôi, cũng phải dốc hết sức lực.
Cô đưa mắt nhìn vào mảnh thủy tinh sắc nhọn ngay dưới cổ mình, khóe miệng cong lên đầy chế giễu, đến lúc muốn sống ông trời lại không cho cơ hội cơ hội sao?
Triệu An Ngữ lại nhìn về phía cánh cửa phòng kia, mong chờ một người nào đó bước vào giúp mình thoát khỏi hoàn cảnh trớ trêu này.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi đến khi sức cùng lực kiệt nó vẫn đóng kín ở đó, lạnh lùng cười nhạo cô.
Triệu An Ngữ chẳng còn sức mà thở dài nữa, di chuyển bàn tay thử đưa cơ thể mình quay lại giường, lại chẳng tính toán được càng động tay càng tụt xuống.
Giờ muốn hy sinh bàn tay để cứu lấy cái cổ mong manh này cũng không thể nữa, Triệu An Ngữ nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau ập tới.
Tưởng chừng như mảnh thủy tinh sắc nhọn kia sẽ đâm xuyên vào da thịt, bên eo bỗng xuất hiện một cánh tay rắn chắc nâng cô lên.
Triệu An Ngữ nằm gọn trên giường, cảm giác thoát khỏi đau đớn kỳ diệu làm sao.
Bạch Kính Xuyên nhìn Triệu An Ngữ mồ hôi nhễ nhại thở gấp, nét căng thẳng trên gương mặt vẫn còn đọng đó, nhỏ giọng nói: “Em muốn làm gì? Sao không chờ người tới?”
Triệu An Ngữ không trả lời, chỉ khẽ di chuyển đôi mắt nhìn Bạch Kính Xuyên, không phải cô không muốn chờ, mà là khát quá không chịu đựng được nữa, cứ nghĩ bản thân vẫn giống như trước đây, chỉ lấy nước thôi mà, đâu khó khăn tới vậy.
“Em mới tỉnh lại, cơ thể chưa bình phục…” Bắt gặp ánh mắt ngấn lệ ưu sầu kia, Bạch Kính Xuyên không tiếp tục nói nữa, xoay người ra ngoài gọi người tới dọn dẹp mảnh vụn dưới sàn nhà.
Lúc quay lại trên tay anh mang theo cốc nước trắng, đi đến đầu giường ngồi xuống khom người nâng Triệu An Ngữ lên.
“Không phải em khát nước à? Còn không chịu uống?” Thấy đôi môi Triệu An Ngữ vẫn ngậm chặt, Bạch Kính Xuyên cười nói.
Thì ra anh ta cũng biết cô khát nước, vậy những lời kia hỏi để làm gì? Triệu An Ngữ đưa tay lên giữ lấy cốc nước, há miệng uống từng ngụm lớn.
Dòng nước ấm áp chảy vào cổ họng khô khốc thật dễ chịu làm sao? Bao nhiêu năm nay có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy mùi vị nước lọc ngon lành tới vậy.
“Nữa không?” Bạch Kính Xuyên mang cốc nước đã cạn để lên mặt tủ, dùng khăn ướt lau nước rớt trên cằm Triệu An Ngữ, dịu dàng hỏi.
Triệu An Ngữ có chút tránh né động tác của Bạch Kính Xuyên, lắc đầu bằng đó đủ rồi uống nữa cô sợ bụng mình nổ tung mất.
“Có muốn ra ngoài không? Tôi đưa em đi.” Bạch Kính Xuyên không ép cô phải lập tức đón nhận mình, dừng tay lại, đứng dậy ngữ điệu nhẹ nhàng nói.
Nghe Bạch Kính Xuyên nói, Triệu An Ngữ có vẻ rất muốn đi, nhưng trong lòng lại sinh ra tia phản kháng đối với anh ta, liền từ chối.
“Không cần đâu.”
“Hôm nay ngoài trời không khí rất dễ chịu, thật không muốn đi một chút sao?” Bạch Kính Xuyên nhìn thấu lòng Triệu An Ngữ tiếp tục mở lời dụ dỗ.
Lần này ý chí của Triệu An Ngữ đã bị Bạch Kính Xuyên đánh bại, đồng ý để anh ta dìu mình ra bên ngoài đi dạo.
Sau khi tỉnh dậy được vài ngày cô đã bắt đầu tập đi lại, nhưng chỉ là không gian bó hẹp trong phòng tập, đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy khung cảnh bầu trời, nhớ những cơn gió nhè nhẹ sượt qua gò má, nhớ cả âm thanh hối hả tấp nập ngoài kia.
Cơ thể Bạch Kính Xuyên to lớn giống như một cây cổ thụ lớn để cô dựa vào, mỗi bước đi nhờ có anh chống đỡ mà trở lên nhẹ nhàng hơn, chứ không phải gồng mình như trong phòng tập nữa.
Đi hết hành lang, bầu trời trong veo hiện ra trước mắt Triệu An Ngữ, cô không nhịn được đưa tay lên muốn bắt lấy.
Thật đẹp, vậy mà cô lại từng muốn rời xa nó, kết thúc tất cả một cách đáng trách.
Cô không biết lúc đó mình nghĩ gì? Đầu óc trống rỗng vạn phần đau đớn, chỉ đơn giản là muốn tìm tới thứ gì đó khiến bản thân mình dễ chịu hơn.
Giờ đứng ở nơi đây, được tồn tại trong thế giới này, cô cảm thấy trái tim mình rất bình yên, không còn thấy đau khi nghĩ tới những ân cần, gian dối, lừa gạt mà Doãn Khiên dành tặng cho mình nữa.
Tình yêu hóa ra cũng có giới hạn, càng đau lại càng dễ quên đi.
Sau này nếu như có gặp lại người đàn ông đó, cảm xúc thuở ban đầu chẳng còn, cái tồn đọng có lẽ là sự chán ghét, khinh bỉ.
Triệu An Ngữ ngước mắt nhìn gương mặt bị những tia nắng chiều bao phủ, lòng tự nhiên dâng tràn sự chua chát lập tức quay mặt đi.
Cô đã từng ghét Bạch Kính Xuyên, ghét anh ta đến nỗi mong muốn anh ta biến mất, thật nực cười làm sao sau tất cả người đứng cạnh cô vẫn chỉ có mình anh ta.
Mắt nhìn người của cô kém lắm phải không? Ai xấu ai tốt cũng không phân biệt được.
Bố cô nói đúng giao Triệu thị cho một đứa có tầm nhìn hạn hẹp như cô, thà mang bán đi còn hơn.
“Em mệt rồi à? Ra kia ngồi đi.” Bạch Kính Xuyên bất giác cúi đầu, nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của Triệu An Ngữ quan tâm đưa cô tới ghế đá ngồi xuống.
“Bạch Kính Xuyên tôi xin lỗi, trước đây đã có những lời lẽ không tốt đối với anh.” Triệu An Ngữ phải mấp máy môi vài lần, mới ngượng ngùng nói ra được lời thầm kín trong lòng.
Đây gọi là vui mừng đến mức không nói lên lời sao? Đáy mắt Bạch Kính Xuyên tỏa sáng, đơ người vài giây mới lấy lại giọng nói của mình, đưa tay vén những lọn tóc