Đã gần một tháng Triệu An Ngữ làm bạn với căn phòng trắng tinh, mùi thuốc khử trùng cùng những mũi kim hằn sâu da thịt.
Cô không biết khi mình tới nơi đây bản thân trông như thế nào? Có phải rất chật vật nhếch nhác không?
Triệu An Ngữ nhìn gương mặt mình qua chiếc gương nhỏ, dường như cô đã gầy đi rất nhiều, gầy một cách da dẻ thâm sạm thần sắc nhợt nhạt.
Cô khẽ thở dài một hơi, tự hỏi lãng phí nhiều thời gian như vậy để làm gì?
“Về nhà thôi con.
” Hà Mai dọn dẹp đồ đạc đã xong, một phần để cho Thím Trần mang ra xe trước, còn bản thân xách túi hành lý trên tay, đi về phía giường vuốt tóc con gái, hiền dịu nói.
Hai chữ về nhà kia vừa truyền đến tai đã khiến l ồng ngực Triệu An Ngữ dâng trào cảm xúc nghẹn ngào, khóe mi cô ứ lệ vòng tay ôm mẹ:
“Vâng.
”
Triệu phu nhân nâng mặt Triệu An Ngữ lên, dùng tay lau đi những giọt nước mắt còn vương hơi ấm trên gò má con an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua.
”
Đúng là đều qua cả rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, có vết bẩn nào mà không gột rửa được? Triệu An Ngữ nở nụ cười thật tươi như để bắt đầu một cuộc sống mới.
“Bác gái để cháu.
” Bạch Kính Xuyên từ quầy thanh toán viện phí trở lại, đưa tay ra định phụ Triệu phu nhân xách đồ.
Nhưng đồ còn chưa đến tay đã bị bà thẳng thừng từ chối: “Không sao tôi tự làm được, cậu đỡ con bé đi.
”
Đây không phải đang tạo cơ hội cho anh à? Bạch Kính Xuyên cầu còn không được, cánh tay lơ lửng giữa không trung giờ đã có điểm đến đặt trên eo Triệu An Ngữ, đỡ cô đứng dậy.
“Tôi tự đi được.
” Triệu An Ngữ hơi nghiêng người vào trong tường, nói lời cự tuyệt.
Triệu phu nhân nhìn dáng vẻ cố chấp của con gái, không nhịn được cất lời:
“Đường xa lắm chân con còn yếu, để Kính Xuyên đưa ra xe.
”
Nhờ có câu nói đó Triệu An Ngữ không còn cứng đầu thêm được nữa, theo vòng tay kiên định của Bạch Kính Xuyên từng bước từng bước đi ra khỏi khu hồi sức.
Ánh mắt Bạch Kính Xuyên lóe lên tia gian xảo dường như anh đã nắm bắt được điểm nào đó, xem ra so với bố vợ đại nhân, sau này anh cần phải ra sức lấy lòng mẹ vợ hơn nữa.
Mặt trời lặng lẽ buông những tia nắng gay gắt của mình xuống vạn vật, đôi mắt Triệu An Ngữ đã quen với ánh sáng dịu nhẹ, vừa ra đến cửa đã không chịu được mà nhắm chặt mí lại.
Bỗng cô cảm nhận được trước mắt mình có một thứ gì đó chắn ngang, che đi ánh nắng mặt trời trên cao.
Triệu An Ngữ từ từ mở mắt, trân trân nhìn vào bàn tay to lớn trước mặt, cách quan tâm đơn giản này không ngờ lại cho trái tim cô đập sai một nhịp, có lẽ là cảm động cũng có lẽ là rung động, thế nhưng nó quá mờ nhạt khiến cô không phát hiện ra, lầm tưởng đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể sau nhiều ngày được anh ta chăm sóc.
“Dễ chịu hơn chưa?” Chờ hai mắt Triệu An Ngữ quen với nhiệt độ bên ngoài, Bạch Kính Xuyên buông tay xuống khẽ hỏi.
“Có thể đi được rồi.
” Triệu An Ngữ gật đầu nói.
Có vẻ như hai người đi quá chậm, cũng có thể do bà Triệu muốn tác thành cho Bạch Kính Xuyên, khi bọn họ ra đến cửa bệnh viện chiếc xe nhà họ Triệu đã khuất bóng nơi cuối con đường.
Dù có muốn hay không? Triệu An Ngữ không còn lựa chọn nào khác là ngồi lên xe Bạch Kính Xuyên.
Dọc đường về nhà Triệu An Ngữ khá tiết kiệm lời nói, chủ yếu Bạch Kính Xuyên hỏi gì cô sẽ gật đầu hoặc lắc đầu qua loa, Lâm Tường ngồi ở vị trí ghế lái đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu trong đầu âm thầm cảm thán.
Tư lệnh nhà anh ta bình thường đều trưng ra bộ mặt lạnh nhạt mặc người ta ra sức lấy lòng, chưa bao giờ thấy nhiệt tình với ai như cô Triệu đây.
Bây giờ lại phải hứng chịu cảnh ghẻ lạnh đó, không biết cảm giác ra sao?
Trái ngược với suy nghĩ của Lâm Tường, Bạch Kính Xuyên chẳng thấy sao cả ngược lại đối với anh được ở cùng một chỗ với Triệu An Ngữ đã là một loại vui vẻ rồi.
Lâm Tường lái xe với tốc độ chậm chạm, biến cung đường từ bệnh viện về nhà họ Triệu trở lên xa hơn, phải mất nửa tiếng mới đến nơi.
Vì hành động tinh tế đó lúc dừng xe lại, anh ta ngẫu nhiên bắt gặp được ánh mắt tán thưởng của Bạch Kính Xuyên dành cho mình.
Lâm Tường phút chốc có cảm giác, con đường thăng quan tiến chức của mình sắp sửa bước sang một trang mới rộng mở hơn.
Bạch Kính Xuyên rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, theo động tác Lâm Tường mở cửa xuống xe, đưa tay ra đỡ lấy Triệu An Ngữ.
Triệu An Ngữ nhìn nhìn ngôi nhà quen thuộc, ngập ngừng đôi chút mới cất bước đi vào.
Thực ra lúc cô tỉnh lại Triệu Anh có mấy lần vào viện thăm, nhưng ông không mở lời cô cũng không có dũng khí lên tiếng cứ như vậy suốt hai tuần liền không ai nói với ai câu nào, giờ về nhà cô có chút yếu đuối không dám đối diện với bố.
Vào nhà Triệu An Ngữ thấy Triệu Anh đứng trước cửa liền mở miệng gọi một tiếng “Bố”, nhưng ông ấy không muốn đáp lại, lập tức quay người đi vào phòng làm việc.
Triệu An Ngữ chạnh lòng cúi đầu.
Hà Mai cất xong đồ đạc vào phòng Triệu An Ngữ, xuống lầu vừa hay bắt gặp cảnh này, liếc mắt về phía bóng lưng Triệu Anh, tỏ vẻ ghét