"Cái gì?" Doãn Khiên nhận được điện thoại, nghe người bên kia thông báo đồng tử co lại đứng bật dậy, cáu gắt nói.
Thấy sắc mặt Doãn Khiên không được vui, Triệu An Ngữ khó hiểu đứng lên theo, nắm tay anh ta dịu dàng dò hỏi: "Doãn Khiên chuyện gì vậy?"
"Ai dám thả hắn ta." Doãn Khiên không để ý đến câu hỏi của Triệu An Ngữ, chìm vào trong cảm xúc bực dọc, tiếp tục nói.
"Là tôi đấy." Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời, phía cửa truyền tới giọng nói thâm trầm.
Doãn Khiên đưa mắt nhìn theo, thấy Triệu Anh chắp tay sau lưng, thong dong bước vào, ngắt điện thoại, nghi hoặc hỏi: "Bác đã rút đơn kiện?"
"Đúng vậy." Triệu Anh ngồi xuống chiếc ghế chính giữa bàn tiếp khách, bình tĩnh thừa nhận.
"Cháu không hiểu, chẳng lẽ bác muốn tiếp tục mối hôn sự định sẵn đó."
"Doãn Khiên anh đừng hiểu lầm, chắc hẳn bố em có lý do riêng." Triệu An Ngữ lo lắng Doãn Khiên giận, gấp gáp giải thích.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của con gái, Triệu Anh lại bóng gió nói: "Vậy thì có làm sao?"
Trên đường về nhà, kế toán thông báo trong tài khoản công ty đã có thêm hai mươi tỷ, ông tự nhiên cũng nhìn Bạch Kính Xuyên thuận mắt hơn.
Địa vị con rể có sự thay đổi lớn, hiển nhiên thấy Doãn Khiên có phần ghét bỏ.
"Anh ta uy hiếp bố?" Triệu An Ngữ đi đến gần Triệu Anh, ngồi xuống bên chân ông ta khẽ nói.
Triệu Anh cưng chiều xoa đầu con gái, lảng tránh câu hỏi: "An Ngữ con hôm nay mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."
"Nhưng mà..." Triệu An Ngữ quay đầu nhìn Doãn Khiên, cô còn muốn ở bên anh thêm một lúc nữa.
Nếu như không có sự việc kia, tối nay chính là đêm tân hôn của bọn họ.
Cũng may Doãn Khiên không hề trách móc cô, ngược lại còn ở bên an ủi.
Nhưng cũng vì điều đó làm cô tự trách bản thân mình, khiến anh phải chịu thiệt thòi.
Triệu Anh đanh mặt lớn tiếng: "An Ngữ từ bao giờ con không nghe lời như vậy?" Nói con gái xong ông quay ra nhắc nhở Doãn Khiên, thái độ không mấy thân thiết như mọi khi:
"Doãn Khiên muộn rồi cậu cũng về nhà đi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện không tốt, ai cũng mệt cả."
"Dạ." Doãn Khiên quan sát sắc mặt Triệu Anh, biết ý nghe theo.
Anh ta nắm tay Triệu An Ngữ không tình nguyện rời đi.
Triệu An Ngữ muốn tiễn Doãn Khiên một đoạn, nhưng bị tia cảnh cáo trong mắt Triệu Anh ngăn cản, đành lưu luyến nhìn theo bóng lưng người thương.
Sau một hồi, Triệu An Ngữ thu lại ánh mắt quay đầu nhìn Triệu Anh, có điều muốn nói nhưng khi thấy dáng vẻ mệt mỏi hiện hữu trên gương mặt bố, cô lại ngập ngừng.
"Thôi vậy, để mai rồi nói."
Doãn Khiên về tới nhà, đứng trước cửa chỉnh lại âu phục trên người, sau đó hít sâu một hơi, mới có dũng khí bước vào nhà.
Anh ta thấy phòng khách chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ ảo, thả lỏng cơ thể nhẹ chân bước đi.
Không ngờ khi chuẩn bị đặt chân vào bậc thang, lại bị âm thanh nạt nộ làm cho hoảng hốt.
"Mày vừa đi đâu về?"
Doãn Tắc dừng bước, dáng vẻ có điều khó nói.
"Tao đã nói mày đừng qua lại với con bé nhà họ Triệu đó rồi mà, chưa đủ mất mặt sao?" Sắc mặt Doãn Tắc lạnh tanh, rời ghế sofa đứng dậy, cất bước đến gần con trai trừng mắt nhìn.
"Bố, con yêu cô ấy...!con không thể." Doãn Khiên lắp bắp.
"Yêu? Thằng ngu, mày có biết tao ra đường nhục mặt thế nào không? Ai cũng nói con dâu nhà này chưa vào cửa đã cắm sừng chồng." Doãn Tắc nổi cơn thịnh nộ, dí tay vào đầu con trai đay nghiến:
"Trước đây tao chấp nhận hôn sự này vì thấy con bé đó cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng giờ không thể.
Cuộc bầu cử bí thư sắp diễn ra, tao mà không giành được vị trí đó cả Triệu gia kia đừng mong yên ổn."
Doãn Khiên im lặng không dám đưa ra ý kiến phản bác, anh ta liếc liếc Doãn Tắc lên tiếng: "Đã có kết quả điều tra tên Bạch Kính Xuyên kia chưa? Hắn làm nhà ta mất mặt, chuyện kia không làm hắn ta vào tù được, con sẽ dùng cách khác khiến hắn không ngóc đầu được."
"Chưa thấy chú ba mày liên lạc." Doãn Tắc hạ giọng nói.
"Chú ba cũng là người