“Trần Hạo Giang thông qua thứ trưởng lấy được phê duyệt nghỉ phép năm của Trần Tư Khiêm, đang chuẩn bị đưa người rời đi.
”
Bạch Kính Xuyên ngắt cuộc gọi với Lâm Tường, đưa mắt nhìn vào trong doanh trại thấy bóng dáng ba cha con Trần Hạo Giang không mấy hòa hoãn đùn đẩy nhau lên xe, cánh môi nở nụ cười trào phúng.
Anh biết ngay lão già đó không có tâm trạng trò chuyện với mình mà, phải lôi bằng được con trai về nhà để tiện quản lý, Trần Hạo Giang làm cha thật không mấy dễ dàng.
Bạch Kính Xuyên rời mắt, cúi đầu hôn xuống mái tóc người trong ngực, cất lời: “Đi thôi.
”
Xe Bạch Kính Xuyên chuyển bánh chưa được bao lâu, chiếc xe chở ba bố con họ Trần cũng theo sau ra cổng.
Trần Tư Khiêm lúc đầu còn om sòm la lối, sau bị Lãnh Điền Quang vả cho mất cái liền im bặt, các cung bậc cảm xúc lẫn lộn đan xe quy trụ trong đôi mắt đỏ rực.
“Đồ ngu, mày không cần công danh nữa thì ở yên trong nhà cho tao, đừng làm ảnh hưởng đến anh trai mày.
” Trần Hạo Giang đay nghiến cảnh cáo Trần Tư Khiêm, đường tốt không đi lại cứ thích lao đầu vào ngõ cụt.
Ông ta khoanh tay ngả đầu ra sau ghế thở dài.
Nhìn hai đứa con trai ông mà xem, đứa út thì nhu nhược, đứa cả thì tài cán chưa tới ai cũng khiến ông ta phải nhọc lòng.
Mặc dù ông ta không ưa gì Bạch Kính Xuyên, nhưng trong đầu thoáng nghĩ giá mà con mình được như cậu ta thì tốt biết mấy.
Triệu An Ngữ đắm chìm trong lồ ng ngực ấm áp của Bạch Kính Xuyên lơ mơ hết cả chặng đường, đến khi Lục Trị cho xe vào bãi đỗ xe mới nhận ra địa điểm tới không đúng như mình nghĩ, cô ngẩng đầu lên cất lời:
“Không về nhà sao?”
Bạch Kính Xuyên nâng tay xoa má Triệu An Ngữ, giọng điệu mờ ám hỏi lại: "Ngữ Ngữ em muốn về nhà làm gì?
Ngay sau đó chưa đợi Triệu An Ngữ trả lời, hơi thở rạo rực của Bạch Kính Xuyên thổi nhẹ vành tai cô ẩn ý nói:
“Nhớ anh sao…?”
Thanh âm quẩn quanh thiếu đứng đắn đó khiến Triệu An Ngữ xấu hổ, cô đẩy đẩy tay anh xụ mặt: “Đáng ghét.
”
Chẳng qua thời gian hiện tại không thích hợp dùng cơm trưa, mà cơm tối lại càng chưa tới, cô không biết sao anh có nhã hứng đưa cô tới nhà hàng giờ này nên mới hỏi thôi, vậy mà đáp lại cô lại là gương mặt đầy hào hứng ấy.
Bạch Kính Xuyên tươi cười hôn lên cái môi nhỏ đáng yêu của Triệu An Ngữ: “Thật ghét anh sao?”
Lục Trị biết ý xuống xe từ lúc nào không hay, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại mình ngài tư lệnh sắp bước sang tuổi bốn mươi mốt và cô gái của anh ta.
Bàn tay Bạch Kính Xuyên giống như thiếu tự chủ, động chạm hết chỗ này tới chỗ kia trên người Triệu An Ngữ, đến khi người nào đó tỏ ra tức giận mới chịu dừng lại.
Bạch Kính Xuyên dùng hai tay áp vào má Triệu An Ngữ, ép buộc cô nhìn mình, ngữ điệu yêu chiều lên tiếng:
“Đưa em đi gặp bạn anh.
”
Triệu An Ngữ ngạch nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Kính Xuyên.
Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, đầu tóc và cả quần áo trên người cũng không được đẹp, son môi thì vừa rồi đã bị Bạch Kính Xuyên làm lem cả, không đủ tự tin gặp bạn bè anh.
Bạch Kính Xuyên nhìn ra cô đang lo ngại điều gì, xoa dịu để cô an tâm: “Không cần lo lắng mấy người đó em đều gặp qua rồi, tính tình họ quái gở em đừng để ý.
”
Nói rồi Bạch Kính Xuyên nắm chặt bàn tay thon dài của Triệu An Ngữ, đưa cô xuống xe.
Nhà hàng Bạch Kính Xuyên đặt bàn mang phong cách sang trọng và lãng mạng, vừa bước tới cửa đã có thể nghe thấy tiếng dương cầm êm tai.
Sau khi Bạch Kính Xuyên nói ra tên mình, nhân viên phục vụ liền đưa hai người lên trên tầng sân thượng.
Cả một không gian rộng rãi chỉ đặt duy nhất một dãy bàn, với số ghế đủ cho mười người ngồi.
“Lâu quá tôi còn tưởng bị cậu chơi xấu.
” Người đàn ông ngồi trơ trọi một mình, nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn Bạch Kính Xuyên than vãn.
Bạch Kính Xuyên kéo ghế để Triệu An Ngữ ngồi xuống trước, tiếp đó ngồi ngay bên cạnh cô, không mấy để ý chai nước suốt đã uống cạn trước mặt Nguyễn Đông Nam nhàn nhạt nói: “Ai bảo cậu kém cỏi không đưa được Trịnh Hải Thu đi cùng.
”
Nguyễn Đông Nam trừng mắt cảnh cáo Bạch Kính Xuyên, rồi nhớ đến điều gì đó vội đứng dậy giơ tay qua chỗ Triệu An Ngữ:
“Chào em anh là Nguyễn Đông Nam, bạn cùng phòng từ những ngày đầu tên đáng ghét này nhập ngũ.
”
“Em tên Triệu An Ngữ rất vui được gặp anh.
” Triệu An Ngữ nhìn bàn tay ngay cận kề, đưa tay ra nắm lấy.
Nguyễn Đông Nam thấy bản thân đã thành công trêu chọc được Bạch Kính Xuyên, khiến sắc mặt bạn tốt không vui liền nở nụ cười sảng khoái, cố ý nắm tay Triệu An Ngữ lâu hơn