“Cạch.
”
Tiếng đóng cửa không còn rõ được là lần thứ bao nhiêu nữa vang lên? Triệu An Ngữ cuối cùng cũng không thể tiếp tục vờ như không hay biết gì được nữa, vén tấm chăn mỏng trên người bước xuống giường.
Bên ngoài trời vẫn giăng một mảnh tĩnh lặng, vậy mà trong ngôi nhà này có người cả một đêm trằn trọc không yên, đi qua đi lại giữa hai căn phòng, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều vô cùng khó khăn, ghét bỏ cả chính tiếng chuông bao giờ đồng hồ.
Triệu An Ngữ nhẹ tay mở cửa, dựa theo ánh đèn ngủ mờ ảo định đi qua phòng người nào đó xem thử, lại phát hiện gian bếp sáng trưng ánh đèn.
Cô nghi hoặc nhẹ chân tiến lại gần, khoảng cách càng thu hẹp mùi thơm thức ăn tỏa ra càng rõ ràng.
Trong ánh đèn sáng màu, vẻ đẹp cẩn thận, tỉ mỉ của Bạch Kính Xuyên làm Triệu An Ngữ ngẩn ngơ, bất di bất giác đi về phía anh.
“Là anh làm em tỉnh giấc?” Bạch Kính Xuyên cảm nhận được động tĩnh nhỏ sau lưng mình, đặt chiếc muôi xuống bàn, quay người lại, gương mặt điềm tĩnh lập tức thay đổi dịu dàng bao lấy Triệu An Ngữ.
Triệu An Ngữ im lặng nhìn Bạch Kính Xuyên cho đến khi đôi mắt anh hiện lên tia hoảng loạn, mới mở miệng trả lời: “Đúng vậy, anh không ngủ sao? Mà giờ này đã nấu ăn sáng rồi.
”
“Anh không ngủ được.
”
Bạch Kính Xuyên cho rằng Triệu An Ngữ vẫn còn giận mình chuyện tối qua, cho nên vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt cô vợ nhỏ của mình, suy tính cách thức làm sao để lấy lòng cô?
Anh tiến lên phía trước, nắm lấy bàn tay cô dè dặt nói thêm: “Tối qua em ăn không nhiều, có đói bụng không?”
Thấy dáng vẻ Bạch Kính Xuyên khẩn trương như vậy, Triệu An Ngữ có chút không nỡ.
Một người đàn ông yêu cô đến mức quên đi bản thân mình như anh, tìm đâu ra đây?
Triệu An Ngữ yếu lòng đột nhiên ôm lấy eo Bạch Kính Xuyên, áp chặt má vào ngực anh.
Bạch Kính Xuyên hơi ngỡ ngàng một chút, sau đó hai tay nâng lên ôm lấy lưng Triệu An Ngữ, cúi đầu tì cằm vào vai cô.
Đây là cô đã nguôi giận chịu tha thứ cho anh sao? Cảm giác này thật sự quá vi diệu rồi.
Cô gái nhỏ này thật khiến lòng anh rối ren, cảm xúc quẩn quanh bên một người vì cô mà vui vẻ, vì cô mà âu sầu.
“Sau này anh không như thế nữa.
” Nói rồi anh nghiêng đầu chạm môi mình vào môi Triệu An Ngữ, hôn một cách từ tốn, đến khi được cô đáp lại mới buông bỏ căng thẳng mà chuyển thành hôn sâu.
Đáng lẽ ra sau đó sẽ có một màn ân ái ấm lòng người nào đó, nhưng chiếc nồi trên bếp lại phát ra âm thanh như muốn chuyển sang giai đoạn cháy khét.
Triệu An Ngữ giật mình lay lay cánh tay Bạch Kính Xuyên ra, bật cười: “Anh không muốn xem thử sao?”
Bạch Kính Xuyên nặng nề thở dài, chạy lại mở vung ra xem thử, cũng may nước bên trong vừa cạn, chỉ cần đổ thêm nước chờ sôi là được, nếu không công sức hầm súp mấy giờ của anh uổng phí rồi.
Triệu An Ngữ từ sau lưng Bạch Kính Xuyên ngó đầu qua: “Anh nấu món gì vậy?”
“Súp nui, thử chút nhé?” Đôi mắt Bạch Kính Xuyên nồng đậm ý cười, nghiêng người hôn lên mặt cô nhẹ giọng nói.
“Dạ.
” Triệu An Ngữ lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Kính Xuyên thấy vậy cưng chiều vuốt tóc cô: “Em lại bàn ngồi, chờ anh một lát.
”
Triệu An Ngữ nghe lời đi ra bàn ăn chờ đợi, đôi mắt chứa đựng niềm hạnh phúc ngắm nhìn bóng dáng bận rộn trước mặt.
Bạch Kính Xuyên động tác cực kỳ chuyên nghiệp, chưa tới năm phút trên tay mang theo bát súp thơm ngon đặt xuống bàn, tay cầm thìa múc một muôi nhỏ đưa tới miệng Triệu An Ngữ, gương mặt mang theo niềm mong chờ.
Triệu An Ngữ phối hợp há miệng, đôi mắt to tròn híp lại, cẩn thận thưởng thức bữa sáng tình yêu đầy tâm huyết Kính Xuyên làm cho mình.
“Ngon lắm anh cũng ăn đi.
” Triệu An Ngữ lấy một chiếc thìa khác muốn Bạch Kính Xuyên cùng ăn với mình.
“Nếu không có việc ngoài ý muốn nó còn ngon hơn.
” Bạch Kính Xuyên mờ mịt nói, nước cốt ban đầu đã cạn khô rồi, đây là cô đang miễn cưỡng khích lệ anh sao?
Bữa sáng này tuy có phần tốn thời gian, nhưng chẳng phải trong lòng cảm thấy hạnh phúc là được sao?
Ánh mặt trời ngủ yên dần tỉnh giấc, đem tia sáng xuyên qua những tầng mây trải xuống vạn vật trên trái đất.
Bên hiên nhà Triệu An Ngữ ngọt ngào tựa đầu vào vai Bạch Kính Xuyên cảm nhận năng lượng tươi trẻ của một ngày mới.
Lâm Tường đi ngoài cổng vào trông thấy một màn này bước chân liền dừng lại, nửa muốn quay về nửa muốn đi tiếp.
“Em vào nhà chờ anh.
” Triệu An Ngữ nhìn ra Lâm Tường có điều muốn nói với Bạch Kính Xuyên biết ý chủ động rời vòng tay anh đi vào phòng.
“Xảy ra vấn đề gì sao?”