Bạch Kính Xuyên cho xe vào tầng hầm để xe, lúc chuẩn bị tắt máy chợt phát hiện ra phía xa xa có mấy người đàn ông đang nhìn về chỗ mình thì thầm to nhỏ, nhất thời nâng cao cảnh giác.
Anh xuống xe đi về hướng thang máy, mấy người kia liền nhanh nhẹn đi theo.
Bạch Kính Xuyên nhếch môi cười khẩy, cố ý đi thật chậm để xem bọn chúng muốn làm gì?
Mấy tên kia đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, rồi đồng loạt tiến lên phía trước, năm người dàn đều vây hãm Bạch Kính Xuyên lại.
Ánh mắt Bạch Kính Xuyên sắc bén nhìn đám người đánh giá: "Thế nào? Ỷ đông hiếp yếu?"
"Thì sao? Hôm nay mày gặp bọn ông coi như tận số rồi." Một tên trong số đó huênh hoang cao giọng nói.
Bạch Kính Xuyên bật cười, hai tay nâng lên vận động giãn gân cốt: "Vậy thử xem, tất cả xông lên cùng một lúc đi, cho đỡ mất thời gian."
Tên da ngăm đen nhổ nước miếng xuống đất, coi thường nói: "Thằng chó, lát nữa mày đừng có khóc lóc cầu xin bọn ông đây."
Dứt câu bọn chúng thu nhỏ vòng vây, hướng nắm đấm lên người Bạch Kính Xuyên.
Bạch Kính Xuyên được huấn luyện trong môi trường chuyên nghiệp, thân thủ bao năm rèn luyện trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, mỗi cú đấm đều thành công né được.
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, kèm theo thanh âm la hét, Bạch Kính Xuyên bẻ tay một tên ra sau lưng, một tên khác đá vào bụng buộc phải lùi ra sau vài bước.
Trong vòng năm phút, Bạch Kính Xuyên nhỏ vài giọt mồ hôi, đã đánh cho đám côn đồ đau đớn quỳ rạp dưới đất.
Bạch Kính Xuyên vừa phủi bụi trên quần áo vừa nói: "Về nhắn lại với tên thuê các người, súng của tôi chưa bao giờ thiếu đạn."
Thấy Bạch Kính Xuyên không muốn đánh nữa, mấy tên đó kẻ gãy tay dìu kẻ gãy chân chạy trối chết.
Bạch Kính Xuyên híp mắt đuổi theo bước chân bọn chúng, không cần đoán cũng biết ai là kẻ chủ mưu.
Doãn Khiên trông vậy mà thật ngây thơ, nghĩ anh là đèn cạn dầu sao? Mười mấy tên còn không là gì đối với anh, chứ đừng nói mấy tên võ cào cào vừa rồi.
Tùy tiện kinh thường người khác, đổi lấy bất lợi về thân.
"Dáng vẻ hắn ta thế nào? Có tàn tạ đến đáng thương không?" Doãn Khiên thuê người xong nóng lòng gọi điện tới kiểm tra tình hình.
Bạch Kính Xuyên làm anh ta mất mặt không chỉ một lần, thù này nhất định phải báo.
"Cậu Doãn, lần sau trước muốn dạy dỗ ai, xin cậu điều tra rõ ràng, tránh cho người của tôi bị thương." Tên đứng đầy đám xã hội đen nhìn đàn em của mình đau đớn, tức giận nói.
"Ông nói thế nào ấy chứ? Tên đó cho dù có to khỏe cũng sao bằng người của ông được." Doãn Khiên không tin nói.
Tên trùm xã hội đen lưu lại bức ảnh năm người trọng thương gửi qua máy Doãn Khiên.
Kèm theo lời nhắn đòi tiền thuốc thang.
Doãn Khiên mở tin nhắn có chứa hình ảnh ra, hai mắt tức khắc mở to kinh ngạc không thôi.
Hắn ta đấm tay vào tường độc thoại: "Bạch Kính Xuyên, rốt cuộc mày có thân phận gì?"
...
Trong gian phòng tối đen như mực, Triệu An Ngữ cuộn tròn một góc âm thầm rơi lệ.
Cô ngàn lần, vạn lần không muốn kết hôn với Bạch Kính Xuyên một chút nào cả, cho dù có như bố nói vì công ty hy sinh, cô cũng không thể nào làm được.
Một mối hôn nhân không có tình yêu đã rất khổ sở rồi, đằng này còn liên quan đến tiền bạc, anh ta coi cô là cái gì? Một món hàng sao?
Cô hằng mơ ước bản thân sẽ có được một tình yêu trọn vẹn, một mái ấm hạnh phúc với mối tình đầu của mình, vốn dĩ điều đó đã sắp thành hiện thực, vậy mà đùng một cái Bạch Kính Xuyên xuất hiện cuốn theo mọi mong ước đẹp đẽ đó bay xa.
"Độp." Triệu An Ngữ mang theo hận thù, vơ lấy chiếc hộp nhỏ bên chân quăng mạnh xuống sàn nhà, khiến nó mở tung, lộ ra sợi dây chuyền lấp lánh dưới ánh trăng.
Cô đây chính là giận cá chém thớt, xem vậy như người mà trút giận.
Sau khi nghe anh ta kể về cuộc sống trong quân ngũ vốn gần như cô đã mủi lòng thương xót, nhưng giờ sạch sẽ biến mất rồi, người đàn ông tâm tư bỉ ổi khó lường này ai biết anh ta có nói thật hay giở trò gạt người?
"Ting...!ting." Nhạc chuông điện thoại tự nhiên reo lên, Triệu An Ngữ thò tay vào túi xách lấy