Ngay sau đó, Bạch Vĩ Thành liền bế ngang người cô đưa cô lên phòng ngủ. Uyển Nhi vừa đặt lưng xuống giường thì bắt đầu lảm nhảm:
-"Trạch Cương! Tại sao anh dám không nghe điện thoại của em? Anh nói anh yêu em cơ mà? Sao em gọi anh lại không được? Anh là đồ đáng ghét."
Thấy cô mắt cứ nhắm còn miệng thì lại cứ lảm nhảm nhắc tên Mã Trạch Cương khiến Bạch Vĩ Thành rất khó chịu. Anh ngồi xuống giường, giữ lấy hai tay cô đang huơ huơ lộn xộn rồi nói:
-"Uyển Nhi! Ngủ đi. Đừng làm loạn nữa."
Uyển Nhi vì có chút men rượu nên cả cơ thể đang bắt đầu bốc hoả lên thì lại cảm nhận được sự mát lạnh từ bàn tay anh mang đến, cô đột nhiên mở mắt. Trước mặt cô là khuôn mặt tươi cười của "Trạch Cương", cô như chú cún thấy chủ về rối rít ôm anh nói:
-"Trạch Cương! Anh đây rồi. Em nhớ anh lắm anh có biết không?"
-"Uyển Nhi! Em nhìn cho rõ đi. Anh là Vĩ Thành, không phải là Trạch Cương nào cả."
Bạch Vĩ Thành mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng anh vẫn luôn điềm tĩnh với cô. Vì dù sao bây giờ mọi chuyện đang đi theo kế hoạch của anh rồi nên anh không cần phải quá hà khắc với cô làm gì cả.
-"Không! Anh là Trạch Cương mà? Sao anh lại nói dối em? Có phải anh không yêu em nữa rồi không?"
Uyển Nhi vẫn lờ đờ nhìn anh thành Trạch Cương rồi ngoan cố nói.
-"Uyển Nhi! Em nghe anh nói..."
-"Trạch Cương! Em yêu anh mà!"
Anh còn đang định nói điều gì đó thì cô bỗng ngồi lên đùi anh rồi hôn lên môi anh. Nụ hôn vụng về mang theo mùi rượu nồng nặc khiến anh hơi bất ngờ. Thế nhưng khi bình tĩnh lại thì anh không làm gì cả, mặc kệ xem cô định làm gì.
Kết quả, Uyển Nhi vẫn tiếp tục hôn anh nhưng nụ hôn vụng về của cô càng khiến anh thêm kích thích. Không nhịn được, anh từ thế bị động chuyển sang chủ động, anh nâng mặt cô lên rồi hôn cô ngấu nghiến. Có một điều mà anh chắc chắn đó là mặc dù hôn cô dây dưa như vậy nhưng anh không hề cảm thấy cơ thể khó chịu chỗ nào cả. Rốt cuộc là tại sao? Tại sao khi bên cô anh lại bình thường như bao người đàn ông khác?
Anh cứ mãi nghĩ mà không để ý tay cô đã sờ soạng vào trong áo ngủ của anh từ khi nào.
-"Uyển Nhi, chẳng lẽ em từng làm chuyện này với tên Trạch Cương kia rồi sao? Sao em lại điên cuồng như vậy khi tưởng anh là nó? Đủ rồi đấy!"
Bạch Vĩ Thành đột nhiên tưởng tượng đến cảnh cô và Mã Trạch Cương thân mật với nhau khiến anh mất hứng liền đẩy cô ra rồi đi về phòng mình.
Sáng