Uyển Nhi cứ như vậy mà dầm mưa về đến biệt thự và đó cũng là lúc cả người cô ướt sũng.
-"Tiểu thư! Sao người cô lại ướt hết thế này? Cô dầm mưa đấy à?"
Phương quản gia thấy cô lững thững từ ngoài bước vào, cả người ướt như chuột lột thì vô cùng lo lắng. Bà vừa hỏi han tình hình của cô vừa sai người lấy cho cô một chiếc khăn để ủ ấm cơ thể.
Uyển Nhi lúc này mới ngẩng mặt lên, đôi mắt cô đỏ hoe. Phương quản gia nhìn cô vô cùng thương tâm:
-"Tiểu thư! Tại sao cô lại khóc? Có ai ức hiếp cô à?"
-"Huhu! Bà quản gia ơi, cháu khổ quá...Huhu..."
Bất ngờ cô liền ôm lấy quản gia rồi khóc nức nở. Ba mẹ cô mất sớm nên từ nhỏ hầu như cô đều do một tay Phương quản gia chăm sóc.
-"Tiểu thư ngoan, cô cứ khóc đi. Khóc rồi cô sẽ thấy nhẹ lòng hơn."
Phương quản gia hiền từ ôm cô vỗ về.
Quả đúng là khóc rồi sẽ nhẹ lòng hơn. Ước gì bây giờ cô bị mất trí để cô có thể quên đi được cậu.
-"Tiểu thư ngoan, bây giờ cô nghe lời ta lên phòng thay đồ đi kẻo cảm lạnh đấy. Để ta đi pha cho cô tách trà gừng nhé."
Phương quản gia đẩy cô ra, bà hiền từ lấy tay lau nước mắt cho cô rồi dỗ dành. Uyển Nhi sau đó cũng nghe lời Phương quản gia rồi đi lên phòng tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm và thay một bộ đồ chỉnh tề.
Cô vừa tắm xong đi ra thì Phương quản gia cũng mang lên cho cô một tách trà gừng để cô uống cho ấm người.
-"Tiểu thư, trà gừng của cô đây."
-"Bà Phương, bà đừng nói cho anh biết nhé. Cháu không muốn anh phải lo lắng."
Cô nhận lấy ly trà rồi nói.
-"Vâng, tôi biết rồi. Cô uống rồi nghỉ ngơi một chút đi nhé."
Uyển Nhi uống trà xong thì lên giường ngồi đọc sách. Cô ngồi đọc sách nói về các lục địa trên Thế giới. Cô không biết cậu đã đi đâu nhưng cô muốn đọc sách về địa lý để có thể hiểu hơn về bất cứ nơi nào mà cậu có thể tới.
Đến chiều tối quản gia không thấy cô xuống ăn tối liền đi lên phòng gọi cô. Thấy cô vẫn đang nằm ngủ trên giường, bà lại bước tới, nhẹ nhàng gọi cô:
-"Tiểu thư, đã đến giờ ăn tối rồi. Cô mau dậy đi nào."
-"..............."
Uyển Nhi không đáp lại bà mà vẫn nhắm nghiền mắt. Phương quản gia thấy cô hơi lạ bèn chạm thử