-"Ơ? Anh! Tay anh đang chảy máu kìa! Em vừa khen anh xong anh đã hậu đậu như vậy sao?"
Chợt Uyển Nhi nhìn thấy tay cô đang chảy máu. Cô vội đứng dậy khỏi ghế chạy ra tủ đồ y tế lấy bông băng ra. Cô cẩn thận sát trùng cho anh rồi lại dán băng cá nhân lên miệng vết thương nhưng miệng không quên cằn nhằn:
-"Lần sau anh phải cẩn thận hơn đó. Nếu anh vì Uyển Nhi mà bị thương thì lần sau em sẽ không ăn đồ ăn anh nấu nữa đâu nha."
-"Em đang lo lắng cho anh à?"
Không hiểu sao anh nghe cô cằn nhằn nhưng lại cảm thấy trong lòng rất vui và hạnh phúc.
-"Tất nhiên rồi. Uyển Nhi không lo cho anh thì còn lo cho ai cơ chứ?"
Cô nhìn anh chu môi lên nói.
-"Vậy...em với Mã Trạch Cương thì em lo cho ai hơn?"
Bạch Vĩ Thành cũng nhìn cô rồi hỏi.
-"Anh! Anh hỏi vậy là phạm trù khác nhau mà. Anh là anh trai của em còn Trạch Cương là bạn trai của em. Cả hai người em đều thương như nhau, hì hì."
-"Uyển Nhi! Thôi được rồi! Em mau ra ghế ngồi chờ đi để anh làm nốt cho."
Bạch Vĩ Thành nghe cô nói vậy thì thấy chạnh lòng, anh liền dựt tay mình ra khỏi tay cô và tự dán miếng băng cá nhân vào tay.
-"Haha! Anh, anh đang giận dỗi Uyển Nhi đấy à?"
Uyển Nhi không hiểu được cảm xúc của anh lúc này nên cô lại cười phá lên.
-"Anh làm sao mà phải giận em chứ?"
Bạch Vĩ Thành cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng anh đang rất khó chịu.
-"Có mà. Rõ ràng là trên mặt anh đang hiện lên chữ "GIẬN" to đùng đây này."
Cô vừa nói vừa quanh quẩn bên anh, lại đưa tay chỉ trỏ lên vầng trán xán lạn của anh rồi trêu chọc.
Bạch Vĩ Thành bỗng tức giận đẩy cô áp sát vào tủ lạnh, khuôn mặt tối sầm lại rồi không nóng không lạnh nói:
-"Từ giờ trở đi em đừng bao giờ mang anh ra so sánh với Mã Trạch Cương nữa!"
Uyển Nhi lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của anh thì bỗng sợ sệt. Khuôn mặt xinh đẹp cứng đờ, bờ môi đỏ mọng khẽ run lên. Bạch Vĩ Thành lúc này mới tỉnh táo lại, anh nhận ra mình đã doạ cho cô sợ bèn cười nói:
-"Uyển Nhi! Anh làm em sợ à? Anh xin lỗi."
-"À không, tại vì em chưa bao giờ thấy anh hung dữ như vậy nên em hơi...hơi lạ...hì...Thì ra là anh lại chọc em, hic."
Lúc này cô mới thở phào đáp lại.
Mấy tuần sau, vào dịp Bạch Vĩ Thành đi công tác...
Hôm nay là cuối tuần nên Uyển Nhi có hẹn với Mã Trạch Cương đi tới cô nhi viện An Bình làm từ thiện. Hai người dành thời gian cả ngày cuối tuần bên nhau cũng như chơi đùa với bọn trẻ. Thấm thoắt một ngày trôi qua và bọn họ phải nói lời tạm biệt với bọn trẻ rồi trở lại thành phố.
Uyển Nhi cùng Mã Trạch Cương di chuyển bằng xe buýt nên lúc ngồi trên xe cô đã cảm thấy mệt nhoài. Cô tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của Mã Trạch Cương rồi hỏi:
-"Trạch Cương, tại sao anh lại muốn làm từ thiện ở cô nhi viện An Bình mà không phải là cô nhi viện khác?"
-"Bởi vì cô nhi viện An Bình có ý nghĩa rất lớn đối với anh."
Mã Trạch Cương đan lấy tay cô rồi khẽ thủ thỉ.
-"Ý nghĩa rất lớn sao? Anh có thể nói cho em nghe không?"
Uyển Nhi lại tò mò hỏi.