Tư Đồ Duệ vỗ nước mấy lần, con nóng tạm thời biến mất, có điều chỉ một lát sau, cảm giác kích động khó hiểu lại ùa đến.
Lần này Tư Đồ Duệ nghi ngờ có phải mình đã ăn uống gì kì lạ không, lúc này anh nghe thấy tiếng dộng bên ngoài.
Anh không do dự nhiều, mở cửa ra nhìn, trước giường lớn có một người đang đứng, nhìn cách ăn mặc chắc là nhân viên phục vụ.
Phục vụ nhìn trái ngó phải, không biết đang nhìn cái gì, sau đó bước lên khom người kéo chăn trên giường.
Có vẻ như cậu muốn tháo vỏ chăn, chỉ là không biết tại sao mãi mà vẫn không tháo ra được.
Cậu bèn cúi người xuống thấp hơn, gần như kề sát mặt mình vào chăn, vì thế mà mông của cậu cũng rõ ràng hơn, nhìn cực kỳ tròn trịa, được bao bọc bởi đồng phục màu đen làm người nhìn thích thú khó hiểu.
Trước giờ Tư Đồ Duệ chưa từng nghĩ một người đàn ông có thể hoàn hảo đến mức này, lúc này anh thấy cơ thể mình căng lên, cảm giác kích động càng lúc càng mãnh liệt, dường như có thứ gì đó muốn xông ra ngoài.
Cảm thấy chỗ đó của mình có phản ứng không bình thường, Tư Đồ Duệ thần kinh ngạc, anh nghĩ lúc này mình nên đi ra ngoài nhưng không nhấc chân nổi, chỉ nhìn chằm chằm bóng hình cách đó không xa, hơi thở bắt đầu gấp gáp hơn.
Lúc này An Mộ Thần hoàn toàn không cảm nhận được sau lưng có một đôi mặt chăm chú nhìn mình, sự chú ý của cậu dồn cả vào vỏ chăn trong tay.
Cậu cận không nặng lắm, bình thường cậu vẫn có thể nhìn được nên nhiều lúc cậu quên đeo kính, cũng vì thế mà giờ cậu đang gặp rắc rối.
Bốn góc chắc có nút thắt cố định, bình thường không ai thắt nút chết nếu không lúc tháo ra rất khó, nhưng vỏ chăn này không chỉ bị thắt