Mặt An Mộ Thần trắng bệch, cậu ngồi như thế một lúc rồi mới từ từ đứng dậy, mặc kệ thế nào, cậu cũng phải dọn sạch dấu vết ở trong này.
Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi rửa sạch mấy thứ dơ bẩn trên mặt đất.
Đến khi lau dọn xong xuôi, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu dựa vào tường hít thở, nhìn vào chiếc quần lúc nãy bị cậu vứt sang một bên.
Vốn cậu định đợi khi rảnh rồi giặt sau nên mới cho vào chậu, nhưng vừa cầm lên đã cảm thấy dính dớp, cậu vạch quần ra thì thấy bên trên có cả vết máu lần thứ màu trắng.
Cậu cảm thấy thần kinh của mình lại nổ tung một lần nữa, có cảm giác như vừa bị ai đó mổ xẻ hành hạ.
Cậu vừa mới bình tĩnh lại, lúc này lại không kìm được mà khẽ run lên.
Sỉ nhục, đây là một sự sỉ nhục!
An Mộ Thần run rẩy cầm chiếc quần ra khỏi nhà vệ sinh, tìm một túi rác đen rồi vứt vào trong.
Bây giờ rõ ràng là không thể đi xuống tầng, cho nên cậu chỉ dành vứt thẳng túi rác xuống dưới.
Xong xuôi, cậu đã không còn sức lực nữa, đầu cũng bắt đầu đau.
Cậu không chịu nổi nữa, ngả người sang bên cạnh.
Cậu còn đang thấy may mắn à mình ngủ giường dưới thì cảm thấy phía dưới của mình có cảm giác dinh dính.
Cậu trừng mắt nhìn chằm chằm vào nơi đó của mình.
Nhó đến thứ trắng đục dơ bẩn kia, sắc mặt cậu xám xịt như tro tàn, chẳng lẽ còn chưa rửa sạch à?
Cậu cố gắng ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ lại, sau đó cậu run rẩy cởϊ qυầи ra.
Không nhìn thấy thứ ghê tởm gì, nhưng vì cọ xát nên vết thương phía sau bị rách ra rồi chảy máu, mặc dù không nhiều lắm nhưng máu đã dính một ít vào qυầи ɭóŧ của cậu.
Chẳng lẽ lại vứt thêm cái nữa!
An Mộ Thần nhíu mày, đang nghĩ xem nên làm thế nào thì thấy giấy vệ sinh đặt ở một bên, sau một hồi đấu tranh, cậu vẫn xé thật nhiều rồi nhét vào trong qυầи ɭóŧ.
Có lẽ làm như vậy thì dù có chảy máu cũng sẽ không dính lên quần nữa.
Đến đây thì cậu không còn chống đỡ nổi nữa, nằm lên giường