Sau khi gọi xong, Khương Thừa Hữu mới cảm thấy chân mình nhũn ra, còn dựa vào người Tư Đồ Dương, rồi lại bị cậu ta đây phắt ra, còn bị trừng mắt.
Tư Đồ Dương cắn răng, nhỏ giọng nói: "Nhìn bộ dạng sợ sệt này của cậu đi, còn dám khoác lác."
Khương Thừa Hữu bị cậu ta đả kích như thế thì lập tức thẳng lưng.
Cậu ta muốn nổi, cậu ta không sợ dâu, nhưng không làm nổi.
Sau khi cậu ta bất cẩn chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tư Đồ Duệ, dường như tất cả sự tự tin đều tiêu tan hết sạch.
Lần ấy cậu ta lén ra ngoài chơi cùng Tư Đồ Dương mấy ngày, nhưng lúc ấy sợ người lớn tìm được nên đã khóa điện thoại.
Đến khi chơi chán rồi mới phát hiện, vì họ khóa điện thoại nên người nhà hai bên đã đi tìm khắp nơi.
Lúc ấy đang ở giai đoạn đặc thù của thời kỳ mới, hai nhà trong giới chính trị đều có kẻ thù.
Mọi người đều tưởng rằng có kẻ cố ý bắt cóc hai đứa để uy hϊếp nên không dám tiến hành tìm kiếm diện rộng.
Hóa ra hai đứa chơi vui vẻ xong thì tay trong tay cùng nhau về.
Ngay khi hai người bước vào cửa, mọi người đều trố mắt ra nhìn.
Đương nhiên hai đứa nhóc choai choai này đều bị phạt.
Khương Thừa Hữu khá biết điều, vừa thấy tình huống không ổn là lập tức nhận lỗi ngay, còn khóc chảy cả nước mắt nước mũi, trông có vẻ ăn năn hối lỗi.
Nhưng Tư Đô Dương từ trước đến nay được cưng chiều đến mức chỉ trời bằng vung, không thấy mình sai, không hề hối cải, thậm chí còn cảm thấy người lớn làm quá lên.
Tư Đồ Sâm nghe vậy thì tức điên, muốn dạy dỗ cái thằng ranh con này.
Nhưng Tư Đồ Dương đã chạy đến nấp phía sau ông nội.
Mặc dù ông nội cũng rất tức giận nhưng vẫn không nỡ để cho Tư Đồ Sâm đánh Tư Đồ Dương.
Tư Đồ Dương còn chưa kịp đắc ý thì Tư Đồ Duệ đứng sau vẫn luôn không nói lời nào đột nhiên