Ngày “Thiên đường thanh khống” lên sóng, Vương Lâm Vân mang theo một túi đồ ăn vặt và đồ uống đến nhà Tiêu Hạo.
Vì một nguyên nhân không nói nên lời mà hắn không dám mang bia.
“Tới rồi à.” Tiêu Hạo thấy hắn liền tự nhiên tiếp nhận túi đồ, thuận tay ôm Vương Lâm Vân một cái, “Cuối cùng cũng gặp, đi nào, chỗ cũ.”
Cái ôm này phải gọi là nước chảy mây trôi đúng lý hợp tình, tự nhiên đến nỗi không có gì để bắt bẻ.
Vương Lâm Vân lại triệt để cứng đờ ra, cũng không biết mình có nên ôm lại hay không, tay chân luống cuống đi theo y vào phòng xem phim.
Tiết mục buổi tối 8 giờ lên sóng.
“Muốn xem phần comment không?” Tiêu Hạo hỏi.
“Đương nhiên rồi, thế mới đúng kiểu!”
“Ừm.” Tiêu Hạo cúi đầu cầm điều khiển từ xa mân mê.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng chiếu ra từ máy chiếu rọi lên gương mặt Tiêu Hạo, khiến lông mi của y như khúc xạ ra đủ mọi màu sắc.
Vương Lâm Vân xếp bằng ngồi trên sô pha uống Coca, ngắm sườn mặt Tiêu Hạo, cảm thấy có thể yên tâm một chút về chính mình.
Tuy rằng hắn rất muốn có tiếp xúc thân mật hơn, nhưng chỉ nhìn thầy Tiêu như vậy hắn cũng đã thực vui vẻ.
“Ok, ổn rồi.” Tiêu Hạo set up xong máy chiếu, xoay người ngồi xuống bên Vương Lâm Vân, cánh tay dựa vào hắn.
Giữa hè, hai người đều mặc áo cộc tay, cánh tay dán sát vào nhau như vậy, nhiệt độ cơ thể của đối phương liền truyền tới.
Vương Lâm Vân lập tức sặc Coca, run giọng nói: “Thầy… thầy Tiêu, sô pha rộng như vậy, cần gì chen chúc cùng tôi.”
“Rộng sao?” Tiêu Hạo gác chân lên sô pha, chiếm nốt phần không gian dư lại, nửa người trên gần như dựa hẳn lên Vương Lâm Vân, “Như vậy không phải vừa vặn sao? Thực thoải mái.” Nói xong còn cọ cọ một chút.
Từ bộ vị hai người tiếp xúc lập tức truyền tới một luồng điện lưu khiến Vương Lâm Vân toàn thân tê dại.
Hiện tại hắn hối hận đã tới nhà Tiêu Hạo rồi.
Nhưng tới cũng tới rồi, lâm trận bỏ chạy không được, Vương Lâm Vân chỉ có thể ngồi ngay ngắn, để Tiêu Hạo dựa cho thoải mái, cũng cố gắng không để Tiêu Hạo nghe được tiếng tim đập ầm ầm trong lồng ngực hắn.
“Thiên đường thanh khống” mở đầu bằng phần giới thiệu ban giám khảo, đến đoạn này comment vẫn còn rất thân thiện, đều là của các fans, Vương Lâm Vân còn nhìn thấy vài cái nick thổ lộ với hắn.
“Không tồi, thật là có tiềm năng nha.” Tiêu Hạo cũng thấy được, cười trêu ghẹo hắn.
“Haha, còn phải không ngừng cố gắng.” Có người khuyến khích mình quả là thực vui vẻ, Vương Lâm Vân lại đột nhiên nhớ tới comment lần trước của Tiêu Hạo khi “Nghìn lẻ một đêm” lên sóng.
Lúc đó chưa thích Tiêu Hạo thì không sao, nhìn thấy y thổ lộ chủ yếu chỉ thấy thẹn thùng là chính, hiện tại nhớ lại những lời âu yếm lớn mật lộ liễu đó…
Vệt đỏ dần dần lan lên đầy cổ Vương Lâm Vân.
“Nóng lắm à?” Dựa vào Vương Lâm Vân, Tiêu Hạo rõ ràng cảm thấy nhiệt độ cơ thể người nọ dần dần thăng thiên, hỏi, “Cần tôi hạ thấp nhiệt độ điều hòa xuống không?”
“Không cần không cần!” Vương Lâm Vân lắc đầu như trống bỏi, nghiêng người che kín mặt.
Chết mất, rõ ràng đã biết những lời đó chỉ là sự yêu thích đối với thần tượng, vẫn nhịn không được vui sướng đến muốn ngất.
Trên màn hình chiếu đến đoạn Vương Lâm Vân bắt đầu đưa ra nhận xét, bên dưới comment liền không còn sót lại chút hồng phấn gì, chỉ thấy toàn là nghi ngờ và chửi rủa.
“Nói cái khỉ gì thế? Không hiểu thì đừng ra vẻ hiểu ok? Nhận xét kiểu gì mà nghe đã thấy bốc mùi!”
“Đừng cậy mình làm diễn viên mà tưởng mình hơn người, ở đây cũng chỉ là phối âm mà thôi!”
“Chắc ông này làm diễn viên cũng chả chuyên nghiệp lắm đâu nhỉ? Có khi cũng phải lồng tiếng như ai thôi!”
“Chỉ mình tôi cảm thấy ổng nói rất có lý sao? Mấy vị giám khảo còn lại cũng đồng tình với quan điểm của ổng mà.”
“Giữ mặt mũi hộ mà thôi.”
“Thầy Vương có hắn góc nhìn chuyên nghiệp độc đáo của riêng ổng.”
“Thầy Vương nói có sai đâu, sao có khuyết điểm mà lại không chịu để cho người ta chỉ ra?”
“Vụ ông này cười nhạo chuyên viên phối âm khác mọi người quên nhanh như vậy sao? Lại còn mời ổng tới đây?”
“Đừng cãi nhau nữa, ít nhiều gì người ta cũng cho điểm khá cao mà.”
……
Tiêu Hạo có chút lo lắng nhìn Vương Lâm Vân: “Hay là tắt mục comment đi…”
Vương Lâm Vân vỗ đùi, “Ôi chết, sao tôi lại quên vụ này nhỉ! Lần sau ghi hình tôi nhất định phải giải thích rõ ràng cái vụ cười nhạo đó mới được.”
Vương Lâm Vân móc di động ra viết to do list, ngẩng đầu liền thấy Tiêu Hạo đang muốn nói lại thôi.
“Chuyện này có gì ghê gớm chứ! Chúng ta là người của công chúng, chẳng lẽ còn sợ bị chê bai sao?” Hắn gồng mình làm bộ khoe cơ bắp, “Họ càng chê tôi càng mạnh mẽ nha! Thầy Tiêu đừng tắt, tôi còn phải xem bọn họ phản hồi thế nào để coi có cái gì quan trọng cần làm không nữa.”
Thấy Vương Lâm Vân thật sự không để ý, Tiêu Hạo cũng yên tâm, thuận thế nhéo bắp tay của hắn Vương Lâm Vân một chút: “Nhão thế này mà cũng đòi?”
“Này này đây là tôi chưa dùng lực thôi! Tôi có tập thể hình đó nha!” Đàn ông ai bị kỳ thị vóc dáng cũng đều phản ứng như nhau, Vương Lâm Vân không cam lòng yếu thế, ngừng thở hóp bụng triệu hồi cơ bắp.
“Ha.” Tiêu Hạo cười mà không nói, kéo bàn trà tới gần, đặt khuỷu tay xuống, ngoắc ngoắc Vương Lâm Vân.
Vương Lâm Vân tiếp nhận chiến thư, so tay với y: “Thầy Tiêu, hiện tại hối hận còn kịp, tôi mà đã chơi là phụ huynh tôi cũng không nể nang đâu nha, tôi không muốn làm thầy bị thương đâu.”
“Đừng nói nhảm, bắt đầu đi.” Tiêu Hạo nhếch mép nhướng mày.
“Được, vậy đừng trách tôi lật bánh tráng đó!” Vương Lâm Vân âm thầm dụng lực, “Một, hai, ba! Bắt đầu!”
Năm giây sau, Vương Lâm Vân đần độn ngồi trên sàn nhà hoài nghi nhân sinh.
Tiêu Hạo vỗ vỗ cánh tay dùng sức quá đà tới chuột rút của hắn, cười nói: “Anh bạn trẻ~ cần tập luyện thêm nha~”
“Ô ô ô~” người trẻ tuổi rơi vào sâu sắc tự bế.
Xem xong đã 10 giờ rưỡi, Tiêu Hạo theo thường lệ hỏi Vương Lâm Vân muốn ngủ lại không, Vương Lâm Vân lúc này sao mà dám, sốt ruột hoảng hốt chuẩn bị chạy lấy người.
Tiêu Hạo tuy rằng không hiểu vì sao tên này lúc trước còn thích mặt