Dực Vương không để ý ta làm loạn, mà chỉ ân cần kéo ta ngồi vào đùi rắn chắc của hắn, cười, "Tiểu Ly, ta thân là vương, là tấm gương lớn cho bá tánh noi theo.
Phải thuận theo thiên quy, khen chê rõ ràng.
Nhạc phụ làm sai cần phải nhận phạt, xử trảm như vậy vẫn là rất nhẹ nhàng"
Nụ cười của hắn vẫn đẹp như vậy, giọng nói của hắn vẫn trầm thấp như bản đàn cổ cầm như vậy.
Nhưng không hiểu sao, ta lại thấy thật đáng sợ.
"Nhưng đó là cha của ta"
"Cha của nàng dù sai vẫn phải phạt"
"Ngươi...!ngươi thật đáng ghét, đáng ghê tởm, ta ghét ngươi"
Ta vùng ra khỏi người hắn, chạy về phía cung điện của mình.
Nhưng ta không biết, lúc ta quay lưng đi, cũng chính là lúc cơn giận của hắn đã lên tới đỉnh điểm, là cơn giận của một ác ma.
.
Một ngày sau đó, ta nhịn ăn, tự nhốt mình trong phòng.
Mà Dực Vương cũng không có đến phòng của ta.
Tiểu Thanh nói rằng, hắn đã xuất cung từ hai canh giờ trước, nghe nói là muốn đi tìm thánh nhân gì đó.
Ta không buồn nghĩ, ta ghét hắn, hắn chính là kẻ đã giết cha ta.
Một ngày sau đó, ta vẫn trong tình trạng không ăn gì, có lẽ quá kiệt sức nên ta ngất sỉu.
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt ta là gương mặt lãnh tình của Dực Vương.
Hắn đang nhìn ta, đầy lạnh nhạt, đầy vô tâm.
Ta khẽ tránh đi ánh nhìn của hắn, nó làm cho da đầu ta tê dần.
Dực Vương nâng tay lên, bóp.
lấy cằm ta, "Biết mình mắc lỗi?"
Giọng nói hắn rất hay, nhưng giờ phút này không còn ôn nhu cưng chiều mà là lạnh nhạt khốc tình đến đáng sợ.
Ta ủy khuất một bụng.
Tại sao là hắn sai, mà ta phải biết lỗi?
"Là ngươi sai, ngươi giết cha nương ta, ngươi hại gia đình ta, là ngươi sai, ta không sai"
Mặt Dực Vương đanh lại, "Nếu sau này còn bỏ ăn một lần nào nữa, ta sẽ tự tay giết nàng"
Hắn nhận lấy bát cháo từ nô tỳ hầu hạ gần đấy, cẩn thận đút cho ta ăn.
Sau đó, bỏ đi, không lưu luyến gì.
Tiểu Thanh rất lo lắng cho ta, ta từ chỗ nàng biết được lí do Dực Vương tức giận.
Ta cơ địa yếu kém, không ăn gì hơn một ngày nên mất sức, ngất sỉu, ảnh hưởng đến thai nhi.
Có lẽ cũng vì thế mà Dực Vương tức giận.
Ngày hôm sau, ta nghe loáng thoáng được người trong phủ nói rằng đêm hôm qua Dực Vương đã qua đêm lại ở chỗ Bạch phi.
Ta nghi vấn Bạch phi nào? Một nha hoàn nói cho ta rằng, Bạch phi vừa được Hoàng Thuợng đưa về cung từ đêm hôm trước, phong nàng ta chức Chiêu Nghi, hay gọi là Bạch phi, được Hoàng Thuợng sủng ái.
Ta không hiểu sao lại tức giận đến vậy.
Hắn thế mà...!thế mà...
Sau đó, ta đã gặp được Bạch phi.
Nàng ta rất trắng, cả người đều trắng,ngay cả tóc cũng trắng, mang một đôi mắt hồng rất đẹp.
Nàng ta giống tiên, cũng giống như bị lời nguyền ám phải (giống như bệnh bạch tạng ở hiện đại đó).
Ta nghĩ, có lẽ Dực Vương thấy nàng ta thú vị ở chỗ ngoại hình này.
Bạch phi đến cung điện của ta thỉnh an, ta phát hiện nàng ta rất tốt, nhưng rất lạnh nhạt.
Một lúc sau, nàng ta hỏi, "Người đối với Dực Vương như thế nào?"
Ta lắc đầu, "Ta không biết" Câu trả lời của ta có lẽ quá ngu ngốc, nên ta thấy được Bạch Vân đang nhíu mày.
Chỉ tầm năm phút sau, ta ngất sỉu.
Lúc tỉnh dậy đã là hai ngày sau, Tiểu Thanh nói ta bị trúng phong hàn do ngồi ngoài trời gió lạnh nói chuyện cùng Bạch phi.
Ta còn nghe nói, Hoàng Thuợng khi biết tin liền lập tức phạt cấm túc Bạch phi một tháng.
Còn hắn về chăm sóc cho ta, nhưng không hiểu sao, lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.
*
8 tháng rưỡi sau...
Ta chuyển dạ, hạ sinh được một đứa bé gái.
Lúc ta sinh vẫn luôn có Dực Vương bên cạnh, hắn nắm tay ta, hôn lên trán ta, lần đầu tiên trong chín tháng ta mang thai hắn trở lại vẻ ôn nhu như lúc đầu.
Còn ta thì khác, ta càng ngày càng hận hắn, hơn thế nữa ta phát hiện ra, ta đã phải lòng với đệ đệ hắn, Tam vương gia, Tống Tư Chân.
Chàng đối xử với ta rất hào hoa lệ độ, thư sinh phép tắc, có trước có sau.
Ánh mắt chàng hẹp dài nhưng đầy xinh đẹp trong mắt ta.
Ta qua lại với chàng được một tháng.
Chàng biết ta là Hoàng Hậu, làm vậy sẽ phạm quy, nhưng chàng nói, chàng quá yêu ta, nếu có bị phát hiện, chàng sẽ chịu tội một mình.
Ta sinh ra một tiểu công chúa, con gái ta vừa ra đời ba ngày thì liền được Dực Vương phong lên chức Thần Thiên tiểu công chúa, hiệu gọi Bình Nguyệt, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Thần Quốc, được vạn người tôn trọng.
Một hôm, lúc nữ nhi đã đi vào giấc ngủ, ta khẽ đi về phòng, căn phòng tối om, không có ánh nến, nhưng ta vẫn nhìn rõ thấy một đôi mắt sáng như chim ưng săn mồi trong bóng đêm đó.
Dực Vương giọng lành lạnh, "Lại đây"
Ta ngoan ngoãn làm theo
Hắn kéo ta ngồi lên đùi hắn, dựa đầu vào lòng hắn, lại nghe hắn nói, "Tiểu Ly, nàng yêu ta không?"
"Ta không biết yêu là gì"
Hắn cười lạnh, cười đến đầy tàn nhẫn, "Từ bao giờ nàng đã học được