Mở tủ quần áo ra, Tống Dực chọn đi chọn lại, cuối cùng lấy ra áo thun đen và váy yếm trắng.
Thời điểm mùa hè nóng bức, bảo bối lại vô cùng tránh nóng nên mặc như vậy sẽ mát hơn.
Hơn nữa ăn mặc như vậy có phần học sinh, sẽ tránh được ánh nhìn của người khác.
Xong Tống Dực quả thực muốn bê đá đập vào chân mình.
Nhìn thiếu nữ mới lơn, gương mặt thanh toát trang nhã, bé bằng bàn tay.
Mái tóc đen nhánh quăn như hải tảo được buộc lên.
Đôi mắt đen hai mí to tròn long lanh.
Mũi cao ngạo nghễ.
Môi mọng đỏ au như dâu tây thơm ngọt.
Cả cơ thể đầy đặn không che giấu hết được như yêu tinh quyến rũ xong lại nhìn lên gương mặt kia.
Con mẹ nó! Tống Dực chửi tục một tiếng.
Dáng dấp ma quỷ vậy mà gương mặt ngây thơ đáng yêu như trang giấy trắng kia tuyệt nhiên là điểm trí mạng hấp dẫn đàn ông.
Mà cái tiểu bé nhỏ kia còn không ngờ dùng đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn.
Xong còn háo hức nói:
"Dực ca ca, xong chưa? Chúng ta đi thôi!"
"À — ừ"
Tống Dực thật muốn giấu cô ở nhà.
Hắn muốn đôi mắt xinh đẹp kia chỉ được nhìn hắn, chỉ được in hình bóng của hắn.
*
Lúc Ca Tiểu Ly và Tống Dực cùng xuống nhà đã là bảy giờ rưỡi.
Cả nhà đều đang ngồi dưới bàn ăn.
Khải Tuệ liếc mắt thấy con gái của mình xuống liền cười hiền từ:
"Ly nhi, nhanh xuống đây"
"Mẹ, buổi sáng tốt lành"
Ca Tiểu Ly định chạy xuống ngồi cạnh mẹ mình, thì vô cớ lại bị Tống Dực kéo đến ngồi bên cạnh hắn.
Cô dằng tay ra, cô muốn ngồi với mẹ cơ, nhưng trước cái nắm tay rất chặt của Tống Dực, muốn thoát cũng không được.
Đành dùng ánh mắt long lanh nũng nịu nhìn hắn, ý như muốn nói: buông em ra, em muốn ngồi với mẹ!
Tống Dực lại dùng ánh mắt phản bác lại: Ngoan ngoãn ngồi im nếu không đừng trách anh.
Lúc này Ca Tiểu Ly mới âm thầm bĩu môi ngồi im bên cạnh.
Nhìn hắn gắp từng miếng thịt bỏ vào đ ĩa của mình sau đó thổi nguội rồi đút cho cô.
Hoàn toàn lãng quên luôn mấy người bên kia.
Khải Tuệ cùng Ca Phúc nhìn cảnh này âm thầm cười xảo trá với nhau.
Ca Phúc còn nói chen vào trêu chọc:
"Ly nhi của ba ngủ đến trời nghiêng đất ngả cũng không biết.
Nếu không nhờ tiểu Dực lên gọi thì không biết đến bao giờ mới có thể dậy đây"
Ca Tiểu Ly miệng đầy thức ăn, má phồng phồng tròn tròn đáng yêu:
"Kệ con chứ.
Có Dực ca ca rồi, cái gì con cũng không sợ"
Ca Phúc lắc lắc đầu bất đắc dĩ, xong quay qua nói với Tống Dực:
"Tiểu Dực, con bé còn trẻ con, chỉ sợ sau này sẽ khổ cho cháu rồi"
Nói như vậy là có ý tứ cả, rõ ràng là Ca Phúc có ý muốn gửi con gái mình cho Tống Dực sau này.
Cùng nhau lớn lên, Ca Phúc hiểu rõ nhất đứa trẻ này, nếu như không thích con gái mình thì sẽ không cần