Đầu lưỡi của Tống Dực với vào bên trong khoang miệng của Ca Tiểu Ly, thích thú đùa nghịch, Ca Tiểu Ly ngờ nghệch phối hợp theo.
Cô bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, hơi thở không ổn định.
Mặt mũi đỏ lên vì thiếu oxi.
Tống Dực luyến tiếc buông môi cô ra, lúc rời đi còn cố ý cắn thêm một cái in lại dấu răng trên làn môi mềm kia.
Hắn vuốt vuốt mái tóc cô, "Lần sau hôn tôi phải nhớ thở"
Ca Tiểu Ly cúi đầu, "Em biết rồi"
Ở bên Tống Dực, Ca Tiểu Ly nhận ra cô không có quyền chống lại hắn.
Hắn độc quyền chuyên chế, hắn bá đạo ích kỉ.
Từ bé đến lớn, muốn cái gì thì hắn luôn gắng sức đoạt lấy cho bằng được.
Ca Tiểu Ly là cô bé hắn nhìn trúng, càng lớn chấp niệm của hắn đối với cô càng sâu đậm, hắn bảo cô làm gì thì cô phải làm vậy, bảo cô yêu hắn cô không có quyền từ chối.
Một kẻ đàn ông như vậy, khác gì kẻ điên chứ.
Sẵn sàng làm hại bất cứ ai, đấu đá tranh giành chỉ để đoạt lấy, chiếm hữu lấy Ca Tiểu Ly.
Sự ích kỉ của Tống Dực, nếu là một cô gái bình thuờng sẽ không chịu nổi, nhưng rất tiếc Tiểu Ly lại ngốc nghếch, hơn nữa còn vô cùng yếu đuối.
Đấu với Tống Dực? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ca Tiểu Ly vừa đi tắm, chỉ mặc một cái váy mỏng manh mơ hồ có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể đẹp đẽ bên trong.
Trong tủ quần áo còn rất nhiều chiếc váy mỏng như một tấm màn, giống như khi mặc nó chỉ để tăng thêm tình thú chứ không phải để che đậy.
Đó là những chiếc váy Tống Dực bắt cô phải mặc.
Tống Dực bị quyến rũ bởi thân thể của cô, lập tức điên cuồng hôn lên.
Bàn