Ca Tiểu Ly một tay được Tống Dực dắt đi, một tay cầm que kem ốc quế nãy được Tống Dực mua cho để ăn.
Ánh mắt long lanh nồng đậm thỏa mãn hưởng thụ, bộ dạng giống một tiểu mèo con no bụng chọc người yêu thương.
Tống Dực ánh mắt vô cùng cưng chiều nhìn bảo bối bé nhỏ của mình.
Sao hắn lại cảm thấy bảo bối đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời nhỉ? Đây gọi là người tình trong mắt hóa Tây thi sao?
Ánh mắt hắn lơ đãng lại vô tình liếc qua đôi môi anh đào đỏ tươi vì ăn kem lạnh mà thi thoảng còn li3m li3m câu hồn.
"Bảo bối, ăn ít thôi, ăn kem buổi sáng không tốt đâu"
"Ưm, nhưng mà nó thật ngon~"
Ca Tiểu Ly câu môi lên làm nũng, xong lại nhớ ra gì đó, phản bác:
"A~ em biết rồi, anh vì sợ tiếc tiền mua kem cho em nên mới cấm em đúng không, Xấu xa — "
Nói xong còn bất mãn hừ hừ hai tiếng như mèo con xù lông tức giận vậy, đáng yêu không kể xiết.
Tống Dực ánh mắt bất đắc dĩ, điểm lên mũi.
nhỏ của cô một cái:
"Bảo bối, anh là lo cho em ăn kem.
buổi sáng mà bị đau bụng, em không biết ơn, lại còn trách anh nữa, Caca như anh cảm thấy thật thương tâm"
Ca Tiểu Ly nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn gương mặt điển trai đang tỏ ra đáng thương của Dực caca mà cô thấy thật hối lỗi, tay nhỏ bé liền nhút nhát kéo kéo áo sơ-mi trắng của hắn, giọng lí nhí như muỗi kêu:
"Caca, em xin lỗi, em lần sau sẽ nghe lời caca." Nói xong còn hung tợn ném que kem vào cái thùng rác gần đó, lẩm bẩm "Hừ, tất cả là tại que kem này, nếu không tại nó caca cũng sẽ không buồn như bây giờ"
Tống Dực xoa xoa mái tóc đen dài của cô, "Haiz bảo bối đáng ghét nhà em, lại có thể đáng yêu như vậy"
Ca Tiểu Ly cười hì hì một cái, lại như sợ hắn ghét bản thân mà lo lắng:
"Caca, lần sau Tiểu Ly sẽ nghe lời caca, caca đừng ghét em nhé?"
"Được được, caca yêu Tiểu Ly còn không đủ, sao có thể ghét được"
Ca Tiểu Ly nghe được đáp án mình muốn, liền cười một cái lộ ra má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
Tống Dực không kiềm chế được, thơm lên má non mềm một cái chụt, giọng trầm khàn quyến rũ dụ dỗ:
"Bảo bối, hứa sau này đừng rời xa anh, được không?"
Cô nghiêng đầu nhỏ ánh mắt lạ lẫm nhìn hắn.
Như thế nào là rời xa a~ Không phải lúc nào cô cũng bám theo hắn sao, nhưng vẫn như sợ hắn buồn, liền cười nói:
"Được ạ, em yêu nhất chính là ca ca, làm sao có chuyện rời đi được"
Nghe vậy, Tống Dực liền thỏa mãn.
Hắn là thanh mai trúc mã của cô, từ nhỏ đã vì cô mà đánh cho lúc nhóc bắt nạt cô tới bầm dập, nằm viện mấy tháng.
Tuy rằng lúc đó hắn ít nhiều cũng có bị thuơng, nhưng nếu đổi lại được cô tin tưởng thán phục, thậm chí còn ngày ngày dính lấy hắn thật lợi hại, hắn lại càng mong có nhiều người tới bắt nạt bảo bối, để hắn làm anh hùng cứu mĩ nhân.
Giờ thật tốt, bảo bối tự động dựa dẫm vào hắn như vậy, quả thật là