Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Tuổi hai mươi


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mồng 1 tháng 6, 7h sáng.

Giản Ninh Xuyên đang ngủ trong ký túc, cậu xưa nay là kiểu người đã ngủ thì có chín đạo lôi kiếp đánh cũng không tỉnh. Điện thoại reo lên hai đợt cũng chẳng thèm nhúc nhích.

Tần Trận nằm ở giường dưới ngược lại bị phiền không ngủ nổi, nâng chân đạp mạnh vào dát giường: “Tiểu Giản, nghe điện thoại.”

Cậu bừng tỉnh từ cơn chấn động giường, ngồi bật dậy, hoa mắt chóng mặt vơ lấy điện thoại xem thử, sắc mặt khẽ đổi, dứt khoát nhấn nút tắt, nằm vật xuống che đầu ngủ tiếp.

Không lâu sau, có tin nhắn gửi đến.

Cậu mở to mắt nằm trong chăn, do dự một lát rồi vươn tay mò mẫm di động, vẫn là số bị từ chối ban nãy, tin nhắn viết: Xuyên Xuyên, sinh nhật tuổi 20 vui vẻ.

Cậu úp ngược điện thoại xuống, bỗng dưng muốn khóc, cố gắng nhắm chặt mí lại, nhịn không cho nước mắt chảy ra.

7h30.

Tần Trận ở bên dưới lại điên cuồng đá dát giường.

Giản Ninh Xuyên đau đầu, phát điên hét: “Dừng chân, tỉnh rồi.”

Cậu lề mà lề mề đứng lên mặc quần áo, lại bị Tần Trận ở dưới lải nhải: “Tỉnh rồi thì dậy mau, đừng quên hôm nay phải đi casting, đến muộn không hay đâu, phải lưu lại ấn tượng tốt với đạo diễn chứ, biết đâu lần này lại được, tuy không phải tác phẩm lớn nhưng ít nhiều gì cũng được lên sóng. Tao nói này Tiểu Giản, mày cứ kén cá chọn canh mãi thì đào đâu ra cơ hội, nói nhiều mày cũng đừng khó chịu, tao cũng vì tốt cho mày thôi…”

Giản Ninh Xuyên: “Biết rồi má!”

Tần Trận cười hơ hớ: “Xuyên Xuyên, mama love you 3000.”

Vương Tử Diệp giường kế bên cũng tỉnh, nói: “Trận cưa đừng có chiều con gái quá, chiều nhiều nó hư ra đấy.”

Giản Ninh Xuyên đang trèo xuống cầu thang, đến nửa đường nghe thấy thế liền giận tím mặt, tính sút cho một phát, Vương Tử Diệp bèn vội vàng né tránh, hét lên: “Trận cưa, dạy dỗ thằng nhóc nhà bây đi chứ! Bố mầy phải dựa vào mặt kiếm cơm đó đa!”

Tần Trận nói: “Rồi rồi, đừng có nghịch nữa.”

Mồm thì khuyên thế, nhưng lại ngồi trên mép giường gãi chân xem trò vui, còn cười hơ hớ.

Gà bay chó sủa một hồi xong, Giản Ninh Xuyên tức tốc chạy đi đánh răng rửa mặt, lúc quay về, hai thằng bạn cùng phòng đã lại nằm trên giường tổ đội cày PUBG, vừa chơi vừa dùng tiếng địa phương chửi nhau, một thằng vị chua, một thằng vị lẩu.

Ký túc 201 có sáu mạng, ba người khác chẳng mấy khi về, một đứa nhà gần trường, hằng ngày học ngoại trú; một đứa thuê nhà riêng ở với gái; còn một đứa mới vào năm nhất đã có công ty lớn ký hợp đồng, lịch trình nhiều đến mức chẳng có thời gian đi học, được bạn cùng phòng tôn thành “Anh cả 201”.

Còn lại ba cư dân thường trú ——

Tần Trận, người Thái Nguyên, theo học Học Viện Điện Ảnh với ước mơ to lớn làm người nối nghiệp Lương Triều Vỹ, nhưng hiện thực tàn khốc dậy thì thành Huỳnh giáo chủ, cao vừa tròn 1m8.

Vương Tử Diệp, người Thành Đô (giọng mềm mại, uốn éo), cộng với tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, luôn bị tưởng là gay. Vì giảm thiểu triệt để hiểu lầm này, mà cam tâm vứt bỏ toàn bộ sự tinh tế, thường xuyên để râu ria xồm xoàm theo phong cách nghệ thuật gia chán chường.


[1] Lương Triều Vỹ: nam diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Hồng Kông, năm 2001 được tạp chí People bình chọn là người đàn ông Châu Á hấp dẫn nhất.

[2] Huỳnh Hiểu Minh: nam diễn viên, ca sĩ người Trung Quốc.



[3] Thái Nguyên: tỉnh lỵ của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, được mệnh danh là “Cửu Triều Cổ Đô”, một trong những thành thị có số hạng mục di sản văn hoá nhiều nhất.

8cb5727bf4be9fbe4e046cc274742cb95674dd5d

[4] Thành Đô: tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên, Thành Đô được gọi là “Thiên Phủ Chi Quốc”, một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương quan trọng của Trung Quốc.

cq5damrendition1700600


Còn lại một người là con cưng của mẩu truyện này, Giản Ninh Xuyên, thủ khoa môn chuyên ngành của Học Viện Điện Ảnh, mặt đẹp thừa xài, thực lực đủ tài, nhưng bị người khác đánh giá là mắt cao hơn trán, phim truyền hình bình thường không muốn đóng, chỉ chăm chăm đi casting phim của mấy đạo diễn có tên tuổi, cạnh tranh khốc liệt cỡ nào đủ hiểu.

Chẳng mấy mà qua năm hai, Tần Trận là gương mặt quảng cáo ăn khách, năm lần bảy lượt hợp tác với McDonald’s hoặc UNIQLO. Vương Tử Diệp cũng đóng nam hai, nam ba vài bộ phim truyền hình. Còn Giản Ninh Xuyên, hai năm nay nửa điểm kinh nghiệm thực chiến cũng không có, so với đám bạn học, không phải thua ở vạch xuất phát, mà căn bản vạch xuất phát ở đâu còn lâu mới thấy.

Hôm nay cậu phải đi casting nam thứ trong một bộ phim truyền hình cổ trang, lúc đoàn phim tới trường học tuyển người đã nhắm được cậu, chủ động mời tới casting, cậu chẳng mấy quan tâm đến vai diễn này, bị Tần Trận với Vương Tử Diệp chửi không thiếu câu nào. Cuối cùng suy xét đến việc công ty chế tác cũng khá có danh tiếng, mới miễn cưỡng đồng ý đi casting thử xem sao.

Quần là áo lượt đi giày, rồi đứng soi gương ngắm nghía tỉ mẩn một hồi, chải chải tóc, cầm hộp sữa chua làm bữa sáng, đeo balo lên định đi.

Tần Trận gọi cậu lại: “Tiểu Giản, đi xe tao này, hôm nay tao không bận gì, chìa khóa trên bàn, xăng mới đổ đầy hôm qua.”

Địa điểm casting ở phía nam, phải đi hai chuyến tàu điện ngầm rồi lại ngồi xe bus, Giản Ninh Xuyên không khách khí, ôm quyền khom người chào: “Má, con đi đây.”

Vương Tử Diệp ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm tình nhìn Tần Trận, nói: “Má có thiếu con giai không? Tao cạo râu đi thì ăn đứt Tiểu Giản đó đa.”

Giản Ninh Xuyên làm bộ giận dữ: “Mày còn muốn so bì nhan sắc với gay à?”

Vương Tử Diệp chém gió như thật: “Tao so với bây còn giống gay hơn.”

Gay thật gay giả động một cái là đánh nhau, Giản Ninh Xuyên nhớ ra mình còn có việc, nói: “Ôi thôi hôm nay tao bận. Trận ca, thay tao ‘thông’ nó.”

Tần Trận xoa tay cười dâm, Vương Tử Diệp run lẩy bẩy.

Giản Ninh Xuyên ra ngoài đóng cửa, nhốt Vương Tử Diệp gào khóc thảm thiết ở trong —— tất nhiên là không ‘thông’ thật, Tần Trận thẳng tắp, ở phòng ký túc 201 chỉ độc Giản Ninh Xuyên cong tớn.



Địa điểm casting khó tìm như gái nhà lành, bảy lần rẽ tám lần quẹo, khiến người ta hoài nghi vụ casting này là lừa đảo.

Cuối cùng dừng lại ở một tòa cao ốc lỗi thời, Giản Ninh Xuyên nghi hoặc đỗ xe đi xuống, nhìn thấy ở đằng trước có một nam hai nữ cũng vừa xuống xe đi vào, nghi ngờ trong lòng bấy giờ mới tan. Một trong ba người kia cậu có biết, tiểu hoa Dương Song Song, đàn chị Học Viện Điện Ảnh lớn hơn hai khóa, giống anh cả 201 của bọn họ, mới vào trường đã được hớt đi, khác cái người ta nổi hơn anh cả nhiều lắm. Nếu cô nàng xuất hiện ở đây, xem ra trong tòa nhà cũ nát này ít nhiều cũng có công ty chính quy hoạt động.

(tiểu hoa: chỉ những nữ diễn viên còn trẻ, mới vào nghề, mới nổi; cao hơn tiểu hoa có đại hoa, lão hoa)

Có hai người đi theo cô nàng, nữ vừa nhìn dáng vẻ biết ngay trợ lý, còn nam đi đằng trước, đã vào đến cửa cao ốc, hai tay trống trơn, âu phục mặc trên người không phải hàng đại trà, không nhìn thấy mặt, chẳng biết là người nào.

Giản Ninh Xuyên không muốn đi cùng thang máy với đám người này, cố tình giãn ra một khoảng, lề mề bước vào cao ốc, ai ngờ bọn họ vẫn đang chờ thang
máy. Vào đã vào rồi, giờ mà đi ra thì kỳ lắm, cậu buộc lòng lết chầm chậm qua đó.

Dương Song Song đang nổi khùng, lớn tiếng với người nam kia: “Anh hiện giờ có thèm để ý đến tôi đâu…”

Người kia mắt thấy có người đi tới, nói: “Im ngay.”

Dương Song Song cũng nhìn thấy Giản Ninh Xuyên, lập tức im mồm, lấy kính râm cài trên đầu đeo vào, dáng vẻ nổi giận đùng đùng.

Giản Ninh Xuyên định giả ngu giả điếc, nhưng nhận ra tên đàn ông kia đang quan sát mình, cậu bị săm soi đến khó chịu, không nhịn được bèn trừng lại, đối phương lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác. Lúc này đây lòng Giản Ninh Xuyên lại chấn động!

… Trời cao ơi, tên này đẹp thế!!!

Kỳ thực không đẹp đến mức gây họa nhân gian, ngũ quan cũng ổn, ghép chung một chỗ lại vô cùng ưa nhìn, đeo kính không gọng, dáng người cao thon, nhất là hơi thở đậm mùi lưu manh có tri thức, khá là mê người.

Giản Ninh Xuyên cực thích kiểu người này, suýt không kiềm chế được hormone hạnh phúc, nai mê giai vừa định xổng ra, lại nghĩ tới Dương Song Song ban nãy, rõ ràng tên này có quan hệ mờ ám với đàn chị Dương, một chậu nước lạnh giội xuống đầu, hất ngược nai con trở lại.

Thang máy vừa tới, đám Dương Song Song tiến vào trước, Giản Ninh Xuyên vội vàng đi theo, xoay người nhấn nút, cậu lên tầng 16.

“Cảm phiền.” Giọng nói lưu manh trí thức tiêu chuẩn từ phía sau vang lên: “Tầng 17.”

Thấy Giản Ninh Xuyên ấn hộ tầng 17, giọng kia nói tiếp: “Cảm ơn cậu.”

Giản Ninh Xuyên: “Không có gì.”

Vốn tưởng hết chuyện, ngờ đâu người kia lại mở lời: “Cậu tới casting à?”

Giản Ninh Xuyên quay đầu liếc nhìn, vẻ mặt người kia rất thiện chí, hẳn là biết ở tầng 16 có hoạt động casting. Chắc cú không phải nghệ sĩ, nhưng cũng là dân trong nghề.

“Vâng, tôi tới casting.” Giản Ninh Xuyên xoay người lại, giả vờ mới nhận ra Dương Song Song, điệu bộ ngoan ngoãn chào hỏi: “Đàn chị Dương khỏe không ạ?”

Dương Song Song còn chưa mở miệng, tên đàn ông bên cạnh đã tỏ ra hứng thú lắm: “Cậu cũng học Học Viện Điện Ảnh? Năm nhất hả?”

Giản Ninh Xuyên đáp: “Năm hai.”

Người kia hơi ngạc nhiên: “Nhìn cậu trẻ thế mà đã năm hai?”

Dương Song Song lạnh nhạt nói: “Năm nhất năm hai khác nhau nhiều lắm à?”

Người nọ cười nói: “24 với 25 cũng đâu khác gì nhau, sao cô phải chỉnh sửa wikipedia?”

Dương Song Song “hừ” bằng mũi.

Người kia không để ý tới cô nàng, cười ôn hòa với Giản Ninh Xuyên: “Cậu trước đây từng đóng phim chưa?”

Giản Ninh Xuyên: “… Chưa từng.”

Người kia đánh giá cậu một lượt từ đầu đến chân, nhìn mặt có vẻ rất hài lòng.

Giản Ninh Xuyên dừng ở tầng 16, chào tạm biệt Dương Song Song: “Tạm biệt đàn chị.”

Dương Song Song “Ừ” một tiếng qua loa cho xong chuyện, nhưng tên đàn ông kia lại cười híp mắt nói: “Gặp lại sau nha.”

Giản Ninh Xuyên mỉm cười gật đầu, không để tâm tới lời nói khách sáo này.



Casting tổng thể vẫn rất thuận lợi, mấy người cùng tranh vai điều kiện đều không tốt bằng cậu, đạo diễn tuyển vai đánh giá cậu rất cao. Nhưng cậu chẳng có xíu cảm giác thành tựu nào hết, càng ngày càng không muốn quay bộ phim này.

Trên đường về trường, dừng xe nơi ngã tư đèn đỏ, một chiếc xe đỗ song song bên cạnh, cửa sổ hạ xuống, trong xe một nhà ba người dáng vẻ rất hạnh phúc, baba lái xe, mama thì ngồi đằng sau cười đùa với cậu con nhỏ, đứa bé mặc bộ quần áo biểu diễn văn nghệ sặc sỡ, trên mặt vẫn còn trang điểm ‘sương sương’.

Hôm nay là quốc tế thiếu nhi, ngày lễ vui vẻ nhất trong năm của các bạn nhỏ, nhưng mấy cô cậu lớn tướng vẫn mặt dày hưởng ké.

Và hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Giản Ninh Xuyên.

Từ khi cậu còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, ngày này, chưa bao giờ được hưởng niềm vui chân chính.

Về đến trường đã là 5h chiều, đẩy cửa phòng ra, hở? Không có ai?

“Surprise!” Vương Tử Diệp nhảy từ sau cửa ra, giựt pháo giấy trong tay, bùm một tiếng, văng khắp người Giản Ninh Xuyên.

Cửa phòng ký túc đối diện ầm ầm mở ra, Giản Ninh Xuyên đầu đầy kim tuyến hốt hoảng quay lại, một đám con trai mồm năm miệng mười hô: “Sinh nhật vui vẻ!” “Tiểu Giản sinh nhật vui vẻ!” “Ha pi bot dei tu mai Xuyên Xuyên!”

Ký túc 201 ngoại trừ anh cả, những người khác đều có mặt, mấy cậu bạn phòng đối diện cũng tham gia, cộng thêm một số bạn học hơi thân với cậu, một đám nhồi chật kín cửa phòng ký túc đối diện. Trần Trận đứng giữa, hai tay nâng cái bánh gato hình trái tim, mặt bánh còn dính cánh hoa hồng, một ngọn nến hình số 20, ánh nến đỏ tươi, chiếu rọi những khuôn mặt tuổi trẻ chân thành.

Giản Ninh Xuyên sửng sốt chốc lát, vành mắt ửng đỏ, nước mắt tành tạch đua nhau rơi xuống.

Đám con trai: “…”

Vương Tử Diệp nhanh chóng biện giải: “Không sao không sao, Tiểu Giản mau nước mắt ấy mà, yên tâm đê.”

Đợi Giản Ninh Xuyên nước mắt ngắn nước mắt dài thổi nến xong, đám thanh niên hớn hở kéo nhau tới quán cơm trước cổng trường liên hoan.

Đánh chén no say, thọ tinh đi trả tiền, được báo là bàn đã có người thanh toán rồi.

Trên đường về ký túc xá, mấy cậu trai có chút hơi men ngã trái ngã phải, cười cười nói nói, nháo hết cả lên.

Tần Trận cũng uống không ít, cảm giác điện thoại trong túi quần rung rung, loay hoay mò mẫm nửa ngày trời mới rút ra được, vừa nhìn đã thấy tin nhắn Alipay báo Giản Ninh Xuyên chuyển tiền tới. Tần Trận quay đầu, thấy cậu quơ quơ điện thoại, anh liền đi tới đó, nhỏ giọng nói: “Tiểu Giản, mày nhạt thế.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Mày mới nhạt, tao không có gia đình chứ không phải không có tiền.”

Tần Trận: “Mày…” Không nói gì nữa, bất đắc dĩ lắc đầu, nhàng nhẹ xoa tóc Giản Ninh Xuyên, vỗ vai cậu, cùng nhau đi về phía trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện