Hơn nửa ngày qua đi, Giản Ninh Xuyên nhìn miết cũng quen với cảnh Chu Phóng lúc đóng phim và Chu Phóng lúc nghỉ ngơi là hai khuôn mặt chẳng hề liên quan đến nhau. Những người khác trong trường quay cũng làm ngơ cảnh này, chắc do thường ngày Chu Phóng vẫn vậy.
Vị tiểu sinh đang lên này tính tình thì kém cỏi, nhưng diễn xuất thật sự rất ưu tú.
Cùng đóng với anh ta hai phân cảnh, Giản Ninh Xuyên toàn bị dẫn vào vai. Nói thực thì, sự chuyện nghiệp của đàn anh Chu không hề làm cậu thất vọng.
Khi còn ở trường, không ít giáo viên từng nhắc đến Chu Phóng trên lớp, đánh giá anh ta rất cao, là “diễn viên trời sinh hiếm thấy”. Giản Ninh Xuyên đã từng xem mấy bộ phim truyền hình của Chu Phóng, dù là đóng vai khách mời, anh ta cũng có thể trong nháy mắt cướp đi ánh nhìn của người khác, diễn xuất vô cùng bừng sáng, trước khi diện kiến ‘bộ mặt thật’ của Chu Phóng, Giản Ninh Xuyên đánh giá anh ta khá cao, đối với tin đồn anh ta ‘mắc bệnh ngôi sao’ cũng không mấy tin tưởng —— y chang fan kính lọc.
(kính lọc-filter: ý là chỉ thấy điểm tốt của ai đó, tự động bỏ qua mọi khuyết điểm)
2h chiều là lúc nghỉ ăn trưa, Giản Ninh Xuyên đói đến mức da bụng dính da lưng, ăn ngấu nghiến hết hai suất cơm hộp, một hộp cơm gà hấp muối và một hộp cơm móng giò, hương vị đều không tồi.
Điền Na La thấy cậu ăn sắp xong, giúp cậu vặn chai nước, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Giản Ninh Xuyên vẫn chưa tẩy trang, khuôn mặt thảm hề hề nói: “Ăn ngon ạ!”
Điền Na La cười nói: “Chị không hỏi cơm hộp, đang hỏi hôm nay em đóng phim thấy thế nào?”
Giản Ninh Xuyên: “Khá tốt ạ.”
Điền Na La nói: “Vậy thì được rồi. Em muốn ăn gì cứ nói với chị, cảm thấy không khỏe cũng phải nói ra, đừng cố gắng chịu đựng, cũng đừng có ngại ngùng.”
Giản Ninh Xuyên vẫn đang ăn cơm, miệng nhồi một đống, không nói được, chỉ gật gật đầu.
Điền Na La nói: “Hôm nay thầy Hoắc gọi điện hỏi thăm mấy lần, sợ em không thích nghi được với nhịp điệu của phim trường, còn bảo trời Quảng Châu nóng nực, dặn chị chuẩn bị sẵn thuốc cho em. Thật là, chị làm trợ lý mấy năm rồi, em là người mới chứ chị có phải người mới đâu.”
Giản Ninh Xuyên: “… Dạ.”
Điền Na La hỏi: “Mệt quá hả? Nằm trên xe ngủ một lúc đi, đợi lát nữa quay chị sẽ tới gọi em.”
Cô xuống xe tìm chỗ khác để nghỉ ngơi.
Giản Ninh Xuyên cố gắng nhắm mắt ngủ mấy phút, nhưng không ngủ được, cứ nhớ tới những điều Điền Na La vừa nói, trong lòng có chút khó chịu, bò dậy đi vệ sinh. Mọi người còn đang ăn cơm, phỏng chừng một lúc nữa mới bắt đầu quay tiếp, bên ngoài trời nóng muốn bốc hỏa, cậu cũng không quen biết ai, lại trở về trên xe hưởng điều hòa.
Kéo cửa xe ra, ngồi vào vị trí ban nãy, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi, đằng sau có giọng nói vang lên: “Đi mua cho tôi ly café đá.”
Giản Ninh Xuyên hốt quá, nhanh chóng quay đầu
lại, ghế đằng sau có một người đang cởi trần.
Giản Ninh Xuyên: “…” Mặt kia thì đúng chuẩn Chu Phóng rồi, nghỉ trưa mà cũng phải cởi quần áo à? Không đúng! Tại sao Chu Phóng lại cởi quần áo ở trên xe của cậu?!
Chu Phóng bị dọa muốn đái ra quần, liên mồm chửi: “Đờ cờ mờ! Mày là ai?”
Cậu nói năng lộn xộn: “Em là Giản Ninh Xuyên, đàn anh Chu, sao anh lại ở chỗ này?”
Nhìn kỹ lớp hóa trang đẫm máu của cậu, Chu Phóng rốt cuộc cũng nhận ra, gào ầm lên: “Câu này phải do tôi hỏi cậu mới đúng! Ai kêu cậu tới hả! Nhìn cái mặt này của cậu đi, đột nhiên quay đầu lại là tính hù chết tôi à!”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Tự dưng Chu Phóng cảm thấy việc mình bị dọa rất mất mặt, không mắng nữa, thở phì phò cầm quần áo ở bên cạnh mặc vào, tay phải hình như không nhấc lên được, nhìn có hơi chật vật.
Giản Ninh Xuyên rốt cuộc cũng ý thức được là mình lên nhầm xe của Chu Phóng, vốn định đi xuống luôn, nhưng nhìn dáng vẻ của đàn anh Chu dường như không thoải mái lắm, vừa lúng túng lại lịch sự hỏi thăm: “Đàn anh, anh không sao chứ?”
Chu Phóng: “… Không sao hết! Cậu lên nhầm xe à?” Anh ta nhớ mang máng xe Giản Ninh Xuyên cũng hơi giống xe mình.
Giản Ninh Xuyên đáp: “Tại em không nhìn kỹ. Anh thật không sao ạ? Trợ lý của anh đâu? Em đi gọi hắn giúp anh.”
“Không cần! Tôi không sao rồi.” Chu Phóng mặc áo vào, cài cúc trông xiêu xiêu vẹo vẹo, cộng với gương mặt tức giận thở phì phò, nhìn có hơi buồn cười.
Giản Ninh Xuyên nói: “Vậy… em đi đây.”
Chu Phóng mặc kệ cậu, phất phất tay như đuổi ruồi.
Giản Ninh Xuyên ỉu xìu bước xuống xe.
Trở lại xe của mình, đã thấy Điền Na La mua café đá về cho cậu, cô hỏi: “Em đi đâu thế? Sao không tranh thủ chợp mắt một lúc? Uống café cho tỉnh táo tinh thần nào, sắp quay tiếp rồi.”
Giản Ninh Xuyên sợ đắng, cậu không thích uống đồ tây nhưng vẫn nhận lấy ly café, vừa ủ trong tay vừa nói cám ơn: “Chị Nana vất vả rồi ạ.”
Điền Na La khoa trương nói: “Chị tốt với em như vậy, nhớ khen chị trước mặt thầy Hoắc nhiều nhiều vào nhé, tiền thưởng cuối năm của chị trông cậy vào em cả đấy!”
Mấy phút sau, trở lại trường quay, Chu Phóng vẻ mặt gắt gỏng đi tới.
Giản Ninh Xuyên suy nghĩ một chút, đưa ly café cho anh ta, nói: “Đàn anh, café đá này.”