*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xưa nay weibo của Phương Hạo Hãn chưa bao giờ thiếu “sức nóng”, nhưng lần này fan thổi phồng lặn mất tăm, tất cả lượt bình luận và chia sẻ đều đến từ anti-fan và người qua đường, chung tay cùng nhau dạy đạo diễn học chữ Hán —— Xuyên: nghĩa là sông ngòi.
Phương Hạo Hãn nhanh chóng chia sẻ lại bài đăng gốc, nhận sai:
[Thì ra không phải một dòng suối nhỏ, mà là một con sông lớn, thất kính @Giản Ninh Xuyên]Dư luận là một thứ gì đó rất vi diệu, mấy phút trước anti-fan còn chửi Phương Hạo Hãn “vô văn hóa”, giờ lại cộp cho hắn cái mác “PR rẻ tiền”.
Phương Hạo Hãn vừa đọc bình luận vừa bất đắc dĩ nói với Giản Ninh Xuyên: “Mao Mao à, làm cách nào để đám người này chịu tin rằng, tôi thực sự là một kẻ vô văn hóa đây?”
Giản Ninh Xuyên: “…” Coi bộ tiêu chuẩn của tác gia không cao lắm nhỉ.
Sau khi kết thúc việc tuyên truyền ở các trường đại học thuộc Bắc Kinh, đoàn phim ≺Loạn Giang Nam≻ tiếp tục di chuyển đến những thành phố khác, mãi tới tháng hai lịch nông, Giản Ninh Xuyên đã bay tới bay lui được một nửa Trung Quốc. Chẳng trường đại học nào giống trường đại học nào, mỗi một buổi tuyên truyền đều có chủ đề và phong cách đặc sắc riêng. Tuy rằng mệt mỏi lắm, nhưng niềm vui đã đập tan mọi sự uể oải, được công chúng đón nhận và yêu thích, luôn là việc khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Nếu nhất thiết phải kể ra chuyện không vui trong chuyến hành trình này, trừ việc phải xa Hoắc Phù hơn nửa tháng, điều còn lại chính là quan hệ giữa Ngô Châu và Giang Bạch Dạ.
Lúc đóng phim ở Đôn Hoàng thì hai người này như chân với tay, Giản Ninh Xuyên từng rung động trước tình bạn 10 năm của họ, cùng nhau đứng ở đáy vực, cổ vũ hết mình cho đối phương, vậy mà chỉ vì một cái phiên vị, đoàn đội hai bên đã lao vào cấu xé nhau tơi bời. Kết quả tới khi tuyên truyền chính thức, trên văn bản thì Ngô Châu nam một, Giang Bạch Dạ nam hai; nhưng dưới poster thì kẻ trái người phải, ngang hàng nhau không phân chính phụ.
Lúc tuyên truyền ở Bắc Kinh, bầu không khí giữa hai người rất lúng túng, thậm chí còn cố tình đứng xa nhau, ở giữa luôn cách một Phương Hạo Hãn hoặc Giản Ninh Xuyên. Sau đấy việc tuyên truyền chuyển sang các trường đại học, bởi vì ở dưới sân khấu có fan CP “Châu Dạ” chơi trội giơ bảng đèn LED, tới phần giao lưu với khán giả, một cô gái còn to gan yêu cầu cả hai vòng tay lên đầu tạo hình trái tim. Ngô Châu và Giang Bạch Dạ cực kỳ chiều fan, phát đường không cần tiền, bầu không khí giữa hai người cũng dần dần hòa hoãn lại, nhưng tới khi xuống sân khấu, Giang Bạch Dạ chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Ngô Châu, nhiều khi vô tình lướt qua nhau, ánh mắt song phương đều như mất sổ gạo.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc hoạt động ở Đại Học Sư Phạm Tứ Xuyên, đoàn phim định trở về khách sạn, Giản Ninh Xuyên và Giang Bạch Dạ ngồi cùng một xe, chưa kịp lên ô tô thì có cậu fanboy thanh tú chạy tới, tặng cho Giang Bạch Dạ một cái móc chìa khóa, là hình búp bê Ngô Châu làm bằng vải nỉ, trên tay còn ôm một tấm biển, thêu hàng chữ “Mười Năm Bên Nhau, Châu Dạ Không Rời”. Trên đường trở về, Giang Bạch Dạ cầm móc chìa khóa kia trong tay, nhìn ngắm rất lâu, Giản Ninh Xuyên cảm nhận được hắn đang khổ sở, nên cậu không dám hó hé câu gì.
[1] Tom Cruise: nam diễn viên và nhà sản xuất người Mỹ [2] Găng tay thằn lằn
Kết thúc cuộc hành trình tuyên truyền, cùng lúc nghênh đón một năm mới xuân về hoa nở.
Doanh thu phòng vé chính thức của ≺Loạn Giang Nam≻ đột phá 5000 tỷ đồng, đối với thể loại phim văn nghệ hài thì đây là mức doanh thu tương đối khá, Phương Hạo Hãn còn cười bảo rằng, lần tới chắc chắn sẽ lừa được một khoản tiền lớn từ tay daddy để quay Loạn Đông Nam Á≻; Ngô Châu và Giang Bạch Dạ cũng thăng hạng như mong muốn, có một đạo diễn phim thương mại đang bàn chuyện hợp tác với Giang Bạch Dạ, Ngô Châu nhận được thêm nhiều tài nguyên tốt hơn.
Coi như ai cũng cầu được ước thấy.
Giản Ninh Xuyên và vợ yêu Hoắc Phù xa nhau gần 20 ngày, hai người đều rất bận rộn, có lúc cậu phải ngồi máy bay suốt đêm, ngay cả việc mỗi ngày một cuộc điện thoại mà cậu cũng không có thời gian để gọi.
Lúc bận thì chẳng có cảm giác gì, nhưng đến phút cuối của cuộc hành trình, sau khi kết thúc tuyên truyền ở Đại Học Hạ Môn, lúc ở sân bay chờ check-in về Bắc Kinh, Giản Ninh Xuyên mới cảm nhận được rõ ràng cái gì là “nóng lòng về nhà”, chỉ hận máy bay không thể phóng nhanh như tên lửa, vèo một phát đáp xuống nóc cao ốc Hồ Nam. Cậu sẽ giống như Tom Cruise trong ≺Nhiệm Vụ Bất Khả Thi≻, đeo găng tay thằn lằn, xuất hiện quá nhanh quá nguy hiểm bên ngoài cửa sổ văn phòng, dọa bà xã Hoắc Phù đang uống sữa bò giật nảy mình, sữa văng tung tóe khắp người, phải thay quần áo ở ngay trong văn phòng! Ha ha ha ha. Play văn phòng cậu chưa từng chơi thử, nhất định sẽ rất kích thích; cậu sẽ ngồi phía sau bàn làm việc, giả vờ đang xem hợp đồng, còn Hoắc Phù thì cúi người ở dưới gầm bàn buscus cho cậu; trợ lý Thường Bình đi vào đưa tài liệu, khó hiểu hỏi “Hoắc tổng chạy đâu rồi?” Cậu sẽ đàng hoàng trịnh trọng đáp lại rằng “Hoắc tổng nhà anh đi uống sữa tươi rồi!” Hoắc Phù giận dữ xấu hổ lắm, liền càng thêm ra sức! Hoắc Phù quả nhiên thâm
hậu vô cùng, ôi cái cảm giác ấy, dừng dừng không được nghĩ nữa… may mà hôm nay mặc áo khoác dáng dài, lúc đi đăng ký cũng che bớt được phần nào, nếu không sau bữa nay, mấy cô tiếp viên ở Hạ Môn sẽ đồng loạt lên mạng mắng cậu là đồ “bư chịm”!
Máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, vẫn chưa đến 4h chiều, Giản Ninh Xuyên không muốn về nhà, chỉ muốn nhìn thấy Hoắc Phù ngay và luôn thôi, cậu bảo với tài xế được cử tới đón, đưa mình đến thẳng Studio Hoắc Phù.
Tiểu Quang hỏi: “Có cần gọi điện thoại báo trước cho Hoắc tổng không?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Không ạ, đừng có gọi.” Cậu phải đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoắc Phù, dọa hắn cả người đầy sữa ha ha ha ha.
Khi đến Studio Hoắc Phù, mọi người đều đang làm việc nghiêm túc, nhân viên công ty giải trí thường xuyên gặp được minh tinh, nên thấy cậu cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười chào hỏi: “Tiểu Giản tới à?” “Khỏe không Tiểu Giản?” “Tuyên truyền xong rồi hả? Vất vả hen.” Thế này cũng coi như khá nhiệt tình rồi.
Bàn làm việc của Thường Bình kê ngay bên ngoài văn phòng của Hoắc Phù, anh ta đang bận tìm đồ đạc, Giản Ninh Xuyên gọi: “Thường đại ca.”
Thường Bình ngẩng đầu, lập tức cười rộ lên, hỏi: “Tiểu Giản về rồi đấy à? Đi đường vất vả sao không về nhà nghỉ ngơi?”
“Tới đây chơi chút ạ.” Giản Ninh Xuyên nhìn về phía văn phòng của Hoắc Phù, cửa đóng kín, mành cửa sổ cũng đang buông xuống, hỏi: “Thầy Hoắc đang bận hả anh?”
Thường Bình đáp: “Ngô An Địch tới, Hoắc tổng đang bàn chút chuyện với cô bé.”
Năm ngoái Dương Song Song phốt Hoắc Phù chân đạp hai thuyền, Ngô An Địch chính là “con thuyền thứ hai” kia, một nữ ca sĩ trẻ mới 19 tuổi, là thực tập sinh của Thành Quả Entertainment. Hoắc Phù từng gặp cô bé vài lần, cảm thấy Ngô An Địch rất có tố chất làm idol, liền kéo về dưới trướng của mình, tết xuân vừa qua cô bé cũng bước sang tuổi 20. Hoắc Phù từng nói với Giản Ninh Xuyên, Ngô An Địch không hề có tình ý gì với hắn, hoàn toàn là bị Dương Song Song hắt nước bẩn, hơn nữa cô bé đã có một cậu bạn trai cùng tuổi, là thanh mai trúc mã, cũng đang theo học thanh nhạc.
“Tiểu Giản em vội không? Không vội thì ngồi chờ một lát nhé?” Thường Bình nói: “Chắc hai ngươi họ cũng sắp bàn xong chuyện rồi.”
Giản Ninh Xuyên cùng Tiểu Quang đi sang phòng khách ngồi chờ, Thường Bình rất nhiệt tình bê nước với bánh kẹo ra mời hai người, còn nán lại đấy tán gẫu với Giản Ninh Xuyên, hỏi cậu đi tuyên truyền có mệt không? Hạ Môn chơi vui không? Hình như em gầy đi một chút, chắc hẳn dạo này ăn không ngon à? —— Càng ngày càng giống Điền Na La phiên bản nam.
Đợi tầm nửa tiếng, bên phía Hoắc Phù vẫn chưa nói chuyện xong, Giản Ninh Xuyên không nhịn được, hỏi: “Thường đại ca, hai người họ đang bàn việc gì thế?”
Thường Bình nói: “Cái này anh cũng chẳng rõ lắm, không phải Hoắc tổng gọi Ngô An Địch đến, là cô bé đột nhiên tới thôi.”
Giản Ninh Xuyên nghĩ thầm, cô nam quả nữ ở chung, dẫu ngay có tiếng vẫn ngờ là gian! Bà xã anh xong đời rồi!
Cậu nhắn wechat cho Hoắc Phù: “I’m watching you!”
Mấy phút qua đi, Hoắc Phù không hề rep lại. Giản Ninh Xuyên nghĩ, bà xã nhà mình không hiểu tiếng Anh à? Tiếng Anh cấp 2 mà cũng không hiểu sao bà xã mù chữ của em ơi?
Thường Bình liếc ra phía bên ngoài, cười nói: “Tiểu Giản kìa, bọn họ nói chuyện xong rồi đó.”
Giản Ninh Xuyên cũng nhìn sang, Hoắc Phù và Ngô An Địch đang bước ra khỏi văn phòng, coi bộ Hoắc Phù muốn tiễn cô bé. Vóc người của Ngô An Địch không cao lắm, là kiểu mẫu loli, dáng vẻ đáng yêu nhí nhảnh, sau khi tạm biệt Hoắc Phù, cô liền vội vàng xoay người đeo kính râm, nhưng Giản Ninh Xuyên vẫn nhận ra, cô bé chắc chắn vừa mới khóc.
Andy Ngô vừa đi khỏi, Hoắc Phù đứng nguyên một chỗ, vẫy vẫy tay gọi Giản Ninh Xuyên qua đó, trên mặt mang ý cười.
Giản Ninh Xuyên đi theo hắn vào văn phòng, cửa vừa khép lại, lập tức thi hành gia quy, bức cung: “Anh làm gì cô bé hả? Sao cổ lại khóc? Mau mau khai ra!”
Hoắc Phù lùi về sau nửa bước, sợ hãi một cách khoa trương: “Ối, nam chính doanh thu phòng vé 5000 tỷ sao hung dữ quá nè?”
Giản Ninh Xuyên không nhịn được để lộ chút ý cười, lập tức kìm lại, nghiêm nghị nói: “Anh đừng có đánh trống lảng, có phải bệnh đũy giả lai của anh tái phát không? Người ta mới 20 tuổi thôi, còn là —— một cô bé! Anh cũng không chịu buông tha hả?”
Hoắc Phù nói: “Em cũng mới 21 tuổi thôi —— cậu bé à, làm gì mà kì thị tuổi tác thế?”
Giản Ninh Xuyên bổ nhào tới, đẩy Hoắc Phù xuống ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống, uy phong lẫm liệt, cực kỳ bá đạo tổng tài: “Anh toi đời rồi! Dám nói ông xã của mình ‘bé’!”