*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bộ phim mà Lý Tranh vừa tham gia đầu tư vừa chắp tay làm biên kịch, rất là thần bí. Sau cái hôm y và Giản Ninh Xuyên gặp nhau, phía làm phim xấu hổ liên lạc với Hoắc Phù, bảo rằng chỉ e không thể hợp tác, Hoắc Phù còn làm ra vẻ ‘hoảng sợ không rõ nguyên nhân’ như thật, chất vấn đối phương: “Sao lại thế? Vì bên các anh nói muốn hợp tác, nên Tiểu Giản nhà tôi đã để trống lịch trình rồi!”
Đối phương liên tục xin lỗi, không nhắc đến Lý Tranh, chỉ bảo rằng kịch bản còn đang trong quá trình sáng tác, vừa viết vừa sửa, cho nên nhân vật đã khác hẳn ban đầu, không còn quá thích hợp với Giản Ninh Xuyên, thế nhưng cố sự của kịch bản là gì thì không đề cập tới một chữ.
Hoắc Phù cũng không thể giả bộ bực tức quá được, vì biết đâu mai sau sẽ còn cơ hội hợp tác, chuyện này cứ thế liền kết thúc trong hòa khí.
Như vậy đồng nghĩa với việc Giản Ninh Xuyên phải từ bỏ hoàn toàn bộ phim này, trước mắt thì kịch bản trinh thám trở thành sự lựa chọn duy nhất.
Đi gặp đối phương để bàn chuyện kịch bản, hay thù lao gì gì đó đều là việc của Hoắc Phù, Giản Ninh Xuyên không hiểu, cũng không quá quan tâm, chỉ chờ bàn xong chuyện rồi nhận kịch bản phim mới là được.
Đầu tháng 9 thời tiết vẫn còn hơi nóng, cậu không muốn ra khỏi cửa, cứ ở lì trong nhà ngày ngày đọc thoại kịch, tập luyện thể hình, miệt mài cày phim, thi thoảng còn tám nhảm với đám bạn ở trên wechat.
≺Xuân Phong Bất Độ≻ của Vương Tử Diệp đã chiếu xong tập cuối, tỉ lệ rating trung bình đột phá mốc 2%, trong TOP 10 những phim truyền hình ăn khách nhất mấy năm vừa qua, nó là bộ phim duy nhất mang đề tài điệp chiến. Hiện tượng siêu bão mang tên “Nam Truy Nguyệt” đã đẩy Vương Tử Diệp ngồi vững trên ngai vàng “lưu lượng”, hiện tại lịch trình công tác của cậu chàng rất bận rộn, mấy gameshow hot nhất hiện nay không cái nào là không thấy mặt, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, hai lần lên trang bìa ngũ đại tạp chí, mỗi ngày không phải đang chạy lịch trình, thì chính là đang trên đường chạy lịch trình.
(ngũ đại tạp chí nam: GQ, Esquire, L’Officiel Hommes, Bazaar Men’s Style, Elle Men)
Võ tướng “Thường Ngộ Xuân” Tần Trận thì đang chờ đến Quốc Khánh để được lên sóng, anh muốn đi theo con đường chính kịch, càng ngày càng trầm ổn, không muốn đóng phim lung tung nữa. Trái lại thì Văn Oánh có nhận một vai phụ phim cung đấu, đang trong thời gian quay chụp, nên Tần Trận ngoại trừ đi học, thì chính là chạy từ ký túc đến đoàn phim thăm bạn gái, đưa ăn đưa uống đưa ấm áp, làm một anh bạn trai tốt 24 chữ hiếu.
Ba người lúc không có việc gì làm thì chòng ghẹo đùa giỡn nhau trong inbox nhóm, náo nhiệt xong lại như ong vỡ tổ, người nào cũng vội chạy đi làm việc của người nấy.
Phương Hạo Hãn và Giang Bạch Dạ lúc rảnh rỗi cũng inbox tám nhảm vài câu với Giản Ninh Xuyên, Phương Hạo Hãn năm nay không quay phim điện ảnh, trở về con đường cũ, bế quan viết sách. Giang Bạch Dạ thì đi Tây Bắc đóng phim, lần này tham gia tác phẩm mới của một vị đạo diễn nổi danh quốc tế, thủ vai nam số một, nhưng anh ta không kiêu cũng chẳng vội, lúc tán gẫu với Giản Ninh Xuyên thì chỉ nhắc đến mấy chuyện linh tinh vụn vặt ngày thường, hoặc xoay quanh chủ đề diễn xuất.
Cuối cùng còn có Chu Phóng. Chu Phóng ở trên mạng khác hẳn với ngoài đời, Giản Ninh Xuyên gửi cho anh ta mấy chục tin nhắn, Chu Phóng có thể rep lại một câu xem như đã tốt lắm rồi, thông thường đều là “Ờ” – “Được rồi” – “Đã biết”. Cao lãnh! Cơ trí! Trong đóng tin nhắn tào lao của đám bạn tốt, chỉ có anh Phóng không giống người thường!
Dùng dằng hơn nửa tháng, chẳng mấy mà Quốc Khánh tới nơi, nhưng kịch bản phim trinh thám vẫn chậm chạp không tiến triển. Nghe ý tứ của Hoắc Phù thì có một tiểu sinh khác cũng đang cạnh tranh nhân vật này, bên làm phim vẫn đang cân nhắc.
Ngoại trừ Giản Ninh Xuyên mãi mà chưa nhận được phim mới, dưới trướng của Studio Hoắc Phù chỉ còn một nghệ sĩ khác là Ngô An Địch, hiện tại lại đang gặp phiền toái không hề nhỏ. Hồi trước cô khóc lóc đòi đưa ca khúc mới cho bạn trai, sự tình cũng đã làm theo ý cô mong muốn, kỳ nghỉ hè này gã bạn trai kia dùng ca khúc của Ngô An Địch để debut, đăng ký tham gia một gameshow thi tuyển, cuối cùng giật được giải á quân, một đêm bạo hồng, ước muốn trước nay đều đã thành sự thật.
Nhưng em gái nhỏ Ngô An Địch chỉ đoán được mở đầu, lại không đoán được kết cục, gã bạn trai kia sau khi đổi đời thì đối xử với cô ngày càng lạnh nhạt, số lần cãi nhau liên tục gia tăng. Cô bé bởi vì tình duyên lận đận, dẫn đến trạng thái rất tệ, hơn nữa vì giảm cân quá độ, nhiều lần đang tham gia hoạt động thì thất thần, nói chuyện câu sau không liên quan đến câu trước, trên mạng có mấy kẻ ác ý đồn thổi rằng Ngô An Địch chơi ma túy.
Thành thử ra Hoắc Phù bận lắm, tối nào cũng về nhà trong tình trạng mệt mỏi, tuy rằng vẫn nói chuyện phiếm với Giản Ninh Xuyên, nhưng chỉ cần cậu không chủ động muốn làm chuyện ấy ấy, thì Hoắc Phù cũng không có ý tứ muốn làm —— dùng kinh nghiệm sinh hoạt của Giản Ninh Xuyên để phán đoán, bà xã rõ ràng là đang rất mệt mỏi.
Nếu so sánh với hắn, thì Giản Ninh Xuyên lại nhàn đến phát chán, tinh lực quá mức dư thừa, nhưng chẳng giúp được gì cho bà xã. Cứ nghĩ đến tên đầu sỏ là cậu lại tức giận, bèn lập cờ nhôn đi mắng chửi bạn trai của Ngô An Địch, cậu chưa từng làm anh hùng bàn phím bao giờ, kỹ năng xéo xắt không lụa lắm, còn bị fan của gã mắng ngược lại, tức giận thành một con cá nóc.
Cậu khiêm nhường thỉnh giáo Chu Phóng – người hiện tại cũng đang ngồi nhà nghỉ ngơi không bận đóng phim: “Anh Phóng, anh Phóng ơi! Có rảnh không? Anh dạy em cách xéo xắt người ta với! Em mời anh ăn cơm được hông?”
Cậu gửi đi ba lần, Chu Phóng không hề phản ứng lại, đến lần thứ tư thì xuất hiện một dấu /! chấm than đỏ chói… Anh Phóng block cậu rồi hiu hiu hiu.
Ngày cuối cùng của tháng 9, người bạn mới Tiết Đình Vân nhắn wechat cho cậu, bảo rằng trong phòng nghiên cứu có một cô nữ sinh, sau khi xem xong ≺Loạn Giang Nam≻ và ≺Thành Phố Tội Ác≻ thì thích cậu lắm, nên anh ta muốn hỏi xin cậu một tấm poster có chữ ký.
Giản Ninh Xuyên đồng ý, trả lời lại: “Tôi ký xong thì gửi chuyển phát nhanh đến nhà của anh nhé, được không?”
Tiết Đình Vân rep lại một cái icon cười khóc, nói: “Nhà tôi ở Bắc Kinh chứ có phải Bắc Cực đâu cơ chứ ????????????.”
Lời này có nghĩa là ‘muốn gặp mặt trực tiếp’, Giản Ninh Xuyên nói: “Tôi sợ ảnh hưởng đến công tác nghiên cứu của anh mà, vậy bao giờ anh có thời gian?”
Tiết Đình Vân: “Chỉ mong không ảnh hưởng đến công tác của cậu là tốt rồi, dạo này cậu rảnh rỗi không?”
Giản Ninh Xuyên: “Mấy ngày nay tạm thời không có công việc gì.”
Tiết Đình Vân: “Thế chiều nay nhé? Phòng nghiên cứu vi sinh vật của tôi có mở một buổi triển lãm, cậu có hứng thú tham quan không?”
Giản Ninh Xuyên: “Tôi tưởng chỗ đó của các anh cấm người ngoài không được phép tùy tiện đi vào?”
Tiết Đình Vân: “Không phải ở trụ sở chính, mà là ở khu công nghệ trong làng Olympic, bên đó có mở một viện bảo tàng và phòng triển lãm, người tham quan cũng không đông lắm, cậu tới đó cũng không bất tiện đâu.”
Giản Ninh Xuyên: “Nhưng có lẽ tôi xem chẳng hiểu gì đâu.”
Tiết Đình Vân: “Sẽ có hướng dẫn viên chuyên nghiệp giải thích toàn bộ hành trình, quy mô cũng không quá lớn, khoảng độ một tiếng đồng hồ là tham quan xong.”
Giản Ninh Xuyên: “Vậy để tôi báo với người đại diện một tiếng đã, sau đó sẽ trả lời anh sau.”
Cậu gọi điện thoại cho Hoắc Phù, người nghe máy là trợ lý Thường Bình, anh ta nói: “Khâu tổng đến, hiện tại đang bàn chuyện công việc với Hoắc tổng.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Vậy làm phiền Thường đại ca, bao giờ thầy Hoắc hết bận thì nhắn hắn gọi lại cho em nhé.”
Thường Bình lại nói tiếp: “Ơ? Hai người họ hình như bàn bạc xong rồi này…”
Bên kia điện thoại vang lên một tiếng động lớn, giống như có vật gì đó bị quăng xuống đất, tiếp đấy là một tiếng la hét rất to, nghe giọng nói có vẻ giông giống Khâu Thực.
Giản Ninh Xuyên cả kinh hỏi: “Sao thế ạ?”
Thường Bình nhỏ giọng nói với tốc độ cực nhanh: “Anh cũng không rõ lắm, Tiểu Giản, anh cúp máy trước nhé.”
Giản Ninh Xuyên: “Vâng vâng vâng, anh nhanh đi xem sao đi ạ.”
Lẽ nào Khâu Thực và Hoắc Phù cãi nhau ư?
Cậu vẫn đang đợi Hoắc Phù hoặc Thường Bình gọi điện thoại lại cho mình, bỗng Tiết Đình Vân nhắn đến: “Tiểu Giản, nếu như không đi được thì thôi, đừng quá miễn cưỡng, gửi chuyển phát nhanh cho tôi cũng được ????????????.”
Giản Ninh Xuyên: “Không phải, người đại diện của tôi đang bận, vẫn chưa trả lời lại.”
Tiết
Đình Vân: “Cậu có việc gì cũng phải báo cáo với người đại diện à?”
Giản Ninh Xuyên: “Cũng gần như thế, đa phần đều phải nói.”
Tiết Đình Vân: “Làm ngôi sao quả thực một chút riêng tư cũng chẳng có, vất vả quá.”
Giản Ninh Xuyên: “Người khác thì tôi không chắc lắm, nhưng tôi và người đại diện rất thân thiết.”
Tiết Đình Vân: “Tôi từng thấy tư liệu về người đại diện của cậu ở trên mạng, anh ta rất lợi hại.”
Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha ha ha, hắn siêu lợi hại luôn!”
Tiết Đình Vân: “Xem ra quan hệ giữa hai người thân quá nhỉ, vậy thì tốt, nghe đồn có nhiều nghệ sĩ bị người đại diện chèn ép lắm.”
Giản Ninh Xuyên: “Người đại diện của tôi sẽ không làm như thế, chúng tôi rất tốt, có việc gì tôi cũng chia sẻ với hắn, bọn tôi không phải quan hệ ngôi sao và người đại diện, bọn tôi là bạn bè, là người thân.” Còn là vợ chồng nữa! Ha ha ha ha ha.
Cậu tùy tiện tám nhảm với Tiết Đình Vân một lúc thì Hoắc Phù gọi điện thoại tới, hỏi: “Vừa nãy em gọi điện có chuyện gì thế?”
Giản Ninh Xuyên hỏi hắn: “Anh với Khâu Thực làm sao vậy? Cãi nhau à?”
Hoắc Phù nói: “Việc cỏn con ấy mà, cãi nhau vài câu thôi, không sao nữa rồi.”
Giản Ninh Xuyên yên tâm, hỏi: “Em cũng không có việc gì to tát cả, chỉ là có một người bạn hẹn em chiều nay đi chơi.”
Hoắc Phù: “Đi đâu thế? Không được đi sang vùng khác đâu, mấy hôm nay còn có lịch trình.”
Giản Ninh Xuyên: “Ở ngay Bắc Kinh thôi ạ, đi xem triển lãm khoa học.”
Hoắc Phù: “… Người bạn nào thế? Tên nhà khoa học đáng kinh kia à?”
Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha, anh đừng có ghen lung tung.”
Hoắc Phù phi thường bất mãn: “Hừ!”
Giản Ninh Xuyên giải thích: “Nhà khoa học có một nữ đồng nghiệp, cô này rất mê phim điện ảnh của em, nên nhờ anh ta xin hộ chữ ký.”
Hoắc Phù: “Ký xong thì gửi chuyển phát nhanh là được, gặp mặt làm gì? Không cho đi.”
Giản Ninh Xuyên: “Anh đừng như thế mà, người ta ở ngay Bắc Kinh chứ có phải Bắc Cực đâu. Vả lại em ngồi nhà mãi cũng chán, sắp mọc nấm rồi đây này, đi những chỗ khác thì bất tiện, nhưng tới viện bảo tàng lại không sao, hôm nay cũng chẳng phải cuối tuần nên người tới tham quan không đông lắm, em còn có thể bổ sung được một số kiến thức về khoa học nữa.”
Hoắc Phù hỏi: “Đi trong bao lâu?”
Giản Ninh Xuyên: “Chỗ đấy cũng không lớn lắm, chắc khoảng một tiếng là tham quan xong.”
Hoắc Phù: “Tham quan xong phải về nhà ngay nhé, nếu như cậu ta có mời em đi uống trà chiều hay ăn tối gì gì đó đều không được phép đồng ý, có nghe không?”
Giản Ninh Xuyên: “Người ta là nhà khoa học đó! Nào có nhiều thời gian rảnh để đi chơi cùng em? Em chỉ tới để đưa bảng ký tên thôi, sau đấy anh ta phải đi làm việc, còn em sẽ em thử ở đó có vui không, nếu vui thì tham quan một chút, không vui em sẽ về nhà ngay.”
Hoắc Phù nói: “Được rồi. Mấy ngày nay anh không có thời gian để nấu cơm cho em, hại em mỗi ngày đều phải ăn cơm hộp, nếu em muốn ăn gì ngon ngon thì gọi Tiểu Quang đi cùng nhé, hoặc tìm cậu bạn mày rậm mắt to kia kìa, cậu ta còn khá đáng tin.” Người hắn nói chính là Tần Trận.
[1] Triển lãm vi sinh vật dạng kỹ thuật số [2] Mũ fisherman
Buổi chiều, Tiểu Quang lái một chiếc xe không mấy gây chú ý đến, chở Giản Ninh Xuyên tới làng Olympic.
Tiết Đình Vân mặc một cái áo sơ mi đen và quần đen, đen từ đầu đen tới chân đi ra tiếp đón bọn họ. Tiểu Quang kinh ngạc thốt lên: “Bảnh vậy mà đi làm nhà khoa học ư? Thế này thừa sức debut rồi í.”
Giản Ninh Xuyên để tấm poster có chữ ký bên trong một bao tài liệu, đưa cho Tiết Đình Vân, nói: “Anh bận thì mau đi đi, không cần để ý đến tôi đâu, tôi và trợ lý sẽ tự mình tìm người hướng dẫn.”
Tiết Đình Vân nở nụ cười, chìa thẻ công tác đeo trước ngực cho cậu nhìn, trên đó có viết: NHÂN VIÊN HƯỚNG DẪN RIÊNG.
Giản Ninh Xuyên: “…”
Tiểu Quang ở bên cạnh hớn hở nói: “Thế này thì tốt quá rồi, đỡ hơn là phải tìm một người hướng dẫn không quen biết.”
Tiết Đình Vân chìa tay, cười nói: “Tôi là người hướng dẫn số 001 – Tiết Đình Vân, rất hân hạnh được giới thiệu cho quý khách, nơi này là khu triển lãm của trung tâm nghiên cứu vi sinh vật, mang chủ đề “Vi Sinh Vật Di Truyền Và Biến Dị”. Hai vị tiên sinh, mời hai vị đi theo tôi sang hướng bên này.”
Giản Ninh Xuyên bị bộ dáng làm việc nghiêm túc của anh ta chọc cười, đi vào bên trong theo Tiết Đình Vân.
Ngày hôm nay không có trường nào tổ chức cho học sinh tới đây tham quan, khách trong khu triển lãm rất thưa thớt, dù sao cũng chẳng có mấy người cảm thấy hứng thú với triển lãm khoa học.
Đây là triển lãm vi sinh vật dạng kỹ thuật số, nó được sử dụng rất nhiều thiết bị điện tử, vì suy xét đến tính hiệu quả cao, nên ánh đèn ở đây không được sáng cho lắm. Giản Ninh Xuyên đội trên đầu một cái mũ fisherman rộng vành, ăn mặc như những du khách phổ thông, chẳng có ai chú ý đến cậu, ngược lại người ta chú ý tới Tiết Đình Vân nhiều hơn.
Tiết Đình Vân giảng giải hết sức chăm chú, Giản Ninh Xuyên cũng nghe hết sức chăm chú, gặp chỗ nào không hiểu còn hỏi thêm vài câu. Tiểu Quang vốn dĩ đang buồn bực ngán ngẩm đi theo phía sau, nghe thấy Tiết Đình Vân nói chuyện thú vị quá, bất tri bất giác cũng chăm chú lắng nghe.
Từ cửa cho đến hết khu triển lãm, thời gian tham quan chỉ tốn khoảng 50 phút, Giản Ninh Xuyên xem xong vẫn chưa đã nghiện.
Tiểu Quang hoài niệm nói: “Cảm giác y hệt hồi còn nhỏ ấy, lúc được đi cung thiếu niên tham gia ngày hội khoa học kỹ thuật.”
Giản Ninh Xuyên bỗng nhiên hưng phấn lắm: “Đúng thế! Khi còn bé em cực kỳ thích tham gia hoạt động kiểu này, còn muốn lớn lên được làm nhà khoa học nữa.”
Tiết Đình Vân nói: “Tôi khi còn bé lại thích làm diễn viên.”
Giản Ninh Xuyên: “Hả? Thật không đó?”
Tiết Đình Vân nói: “Thật chứ sao không, tôi đi theo mẹ đến phim trường chơi mấy lần, cảm thấy đóng phim rất thú vị.”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Vậy tại sao anh không kiên trì theo đuổi ước mơ? Tôi chẳng qua thành tích không được tốt, thật sự không làm nổi nhà khoa học nên mới phải từ bỏ.”
Tiết Đình Vân đáp: “Còn tôi lại vì thành tích tốt quá mức, đi làm diễn viên thì rất lãng phí.”
Giản Ninh Xuyên: “… Tạm biệt!”
Cậu làm bộ bỏ đi, Tiết Đình Vân kéo cậu lại, cười nói: “Không không tôi đùa cậu đấy, làm diễn viên phải có năng khiếu, tôi thì lại không có.”
Tiểu Quang nhìn hai người, đột nhiên nói: “Tiểu Giản, anh đi đánh xe lại đây nhé.”
Cậu ta rời đi. Tiết Đình Vân hỏi: “Cậu vội trở về à? Bận gì sao?”
Giản Ninh Xuyên: “Cũng không hẳn, nhưng bọn tôi cứ ở đây thì sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.”
“Công việc ở đây cũng không bận lắm, cậu thấy rồi đấy, chẳng có mấy khách tham quan.” Tiết Đình Vân tháo thẻ nhân viên xuống, hỏi: “Tiểu Giản, chúng ta đi uống ly café nhé?”
Giản Ninh Xuyên nhớ đến lời dặn dò của Hoắc Phù, nói: “Không được đâu, tôi… tôi phải quay lại công ty để bàn bạc vài thứ với người đại diện.”
Giản Ninh Xuyên rời khỏi làng Olympic.
Tiểu Quang · nay đã nâng cấp thành phiên bản 3.0 · đang lái xe, giọng điệu trầm thấp gọi: “Tiểu Giản.”
Giản Ninh Xuyên bị giọng điệu của cậu ta làm cho giật cả mình: “Sao thế anh Quang???”
Tiểu Quang nắm chặt tay lái, giọng như vịt đực: “Cái tên nhà khoa học kia! Hắn muốn tán tỉnh em đó!”