*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giản Ninh Xuyên chẳng nhớ mình đã phát biểu những gì khi nhận giải, đại loại là cảm ơn khán giả cảm ơn công ty cảm ơn thầy Hoắc, những cái khác thì không chắc lắm, nhưng nhớ chắc chắn đã cảm ơn thầy Hoắc, còn cảm ơn những hai lần. Thêm vào đó là một tiến bộ vượt bậc, lần này cậu không hề khóc ở trên sân khấu!
Khi lễ trao giải kết thúc, cậu bị nhóm phóng viên vây quanh, phỏng vấn hết vòng này đến vòng khác, Giản Ninh Xuyên lặp lại lời cảm ơn, nói rằng mình sẽ tiếp tục cố gắng, phim mới được công chiếu vào dịp Giáng Sinh… Balala Tiểu Ma Tiên biến thân ha ha ha ha ha ha! Tui giật giải rồi!
Nói xong câu cuối cùng đầu lưỡi như muốn gãy đôi, nhưng không còn cảm thấy khẩn trương nữa, chỉ dư lại sự hưng phấn, và có đôi chút buồn ngủ.
Một phóng viên đeo thẻ công tác của báo Hồng Kông hỏi cậu: “Tiểu Giản Tiểu Giản, xin hỏi vì sao lúc phát biểu cảm nghĩ, cậu lại không cảm ơn người thân của mình?”
Cậu không sao vui nổi, nhưng vẫn phải mỉm cười trả lời: “Chắc tại khẩn trương quá, tôi không nhớ lúc đứng trên sân khấu mình đã phát biểu những gì nữa.”
Phóng viên kia nói tiếp: “Tôi tin chắc ba của cậu sẽ rất vui mừng, anh ấy sẽ vì cậu mà kiêu ngạo.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Mấy phóng viên khác thì hỏi về bộ phim điện ảnh mới, Giản Ninh Xuyên đã trả lời rất nhiều lần, lúc này chỉ lặp lại một cách máy móc, nhưng trong lòng thì đang hò hét như muốn dời non lấp bể, ban nãy khi tuyên bố danh sách người nhận giải, cậu rốt cuộc đã hiểu vì sao mình lại khẩn trương đến thế.
Giải thưởng diễn viên mới cả đời chỉ được đề cử một lần, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, thì người ta sẽ nói rằng cậu đã khiến cho Giản Hoa, người được mệnh danh là ánh sáng của người Hoa tại Hollywood bị mất mặt.
Có vài thứ từ khi sinh ra đã nằm trong cốt nhục của cậu, cho dù cậu có phủ nhận hay chối bỏ cũng chẳng thể nào thay đổi được sự thật này.
Phải tới rất khuya mới trở về được khách sạn, Giản Ninh Xuyên mệt đến không thở nổi, giọng cũng khàn khàn đi mấy phần.
Tin nhắn nhồi chặt cứng di động, tất cả đều là bạn bè gửi tin đến chúc mừng, weibo cũng nhận được hơn mười nghìn lượt a còng.
Nhóm Giản Ái vẫn luôn ảo tưởng rằng cậu mang vầng sáng ‘con cưng của trời’, bị công ty quản lý hãm hại cho nên tài nguyên mới ít đến thảm thương, hiện tại “hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân” mà nhận được giải thưởng, điều này khiến fandom của cậu vui sướng đến phát điên. Giản Ninh Xuyên xấu hổ lắm, có phải cậu hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân đâu, rõ ràng là dựa hơi bà xã đấy chứ, có khi cậu chính là một nhược công bám váy vợ cũng nên.
Hoắc Phù gọi cho cậu một ly trà lạnh, Giản Ninh Xuyên vừa uống vừa hỏi: “Ngày mai bọn mình đi đâu chơi rồi hẵng về anh nhỉ?”
Hoắc Phù nói: “Đi chơi cả ngày hôm qua mà em còn chưa chán hả? Vẫn còn muốn đi nữa?”
Hôm qua bọn họ đã tới tháp Taipei 101 và bến Nhân Ngư, buổi tối thì đi dạo chợ đêm rồi vòng vào công viên Dương Minh Sơn ngắm cảnh. Người dân Đài Loan chẳng mấy ai biết mặt bọn họ, ngay cả kính râm với mũ cũng chẳng cần đeo, Giản Ninh Xuyên chơi sướng phát rồ, chạy ngược chạy xuôi mua một đống đồ ăn vặt, tay cầm tay ăn miệng chóp chép, Hoắc Phù với Tiểu Quang còn phải xách đỡ cho một đống. Kết quả là ăn nhiều quá, đến tối liền đầy bụng không ngủ được.
Hôm nay tham dự lễ trao giải mà đầu óc cứ mơ mơ màng màng, nguyên nhân quá nửa là do tối qua ngủ không ngon.
Giản Ninh Xuyên vẫn muốn đi chơi nên kiếm cớ: “Em còn chưa mua quà lưu niệm cho bọn Tần Trận với Vương Tử Diệp, dù sao buổi chiều mới bay cơ mà, sáng mai em sẽ lượn thêm vòng nữa.”
Hoắc Phù nói: “Bảo Tiểu Quang đi mua giúp em ấy, hoặc là đặt taobao rồi ship về tận nhà, đỡ phải mang vác lỉnh kỉnh nhiều thứ, vali không đủ chỗ chứa đâu. Sáng mai em ngoan ngoãn ngủ một giấc để bồi bổ tinh thần, chiều về sẽ có nhiều việc lắm, đến lúc đấy em lại than mệt anh sẽ không đau lòng nữa đâu.”
Giản Ninh Xuyên: “Anh là đồ nghĩ một đằng nói một nẻo thụ!”
Mới vừa nhận được giải thưởng, lúc về khẳng định sẽ có một đống phỏng vấn và photoshoot đang chờ, chuyện này cậu cũng hiểu, cúi đầu ủ rũ trong chốc lát, rồi lại ngay lập tức cao hứng nói: “Có được giải thưởng này thì cơ hội em nhận được phim trinh thám sẽ cao hơn đúng không? Đã mấy tháng nay em chưa đóng phim rồi, bệnh nghiện diễn sắp không khống chế được!”
Nghe thấy thế, nét mặt và ánh mắt của Hoắc Phù trở nên hơi vi diệu. Giản Ninh Xuyên nhận ra có biến, hỏi: “Thầy Hoắc, có chuyện gì hả anh?”
Hoắc Phù áy náy nhìn cậu, nói: “Xuyên Xuyên à, bộ phim này… tạch rồi.”
Trong lòng Giản Ninh Xuyên rơi “bộp” một tiếng, đặt ly trà lạnh xuống, hỏi: “Thế nghĩa là bộ phim này vẫn chọn người bên phe Khâu Thực ạ?”
Hoắc Phù gật đầu, nói: “Chuyện này sáng nay mới quyết định, bên Thành Quả Entertainment đập vào đấy hơn 300 tỷ, trở thành nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim.”
Giản Ninh Xuyên đã hiểu, nói: “Chẳng trách hôm nay ở lễ trao giải anh lại khẩn trương như thế, có phải lo em gà bay trứng vỡ, cái gì cũng không nhận được đúng không?”
Hoắc Phù nói: “Xuyên Xuyên, anh xin lỗi.”
Giản Ninh Xuyên vội vàng cười nói: “Làm gì đấy? Anh đừng như thế, chuyện này đâu còn cách nào khác. Quy mô của Thành Quả Entertainment lớn như vậy, Khâu Thực lại lắm tiền nhiều của, anh không thua gã về IQ, chỉ thua tiền mà thôi… Ơ? Thế hóa ra trước đây gã tiếc 300 tỷ à? Sao lại nhây đến bây giờ mới bỏ ra?”
Hoắc Phù nói: “Thì tại trận chiến thủy quân hôm bữa khiến Khâu Thực cay cú quá, hơn nữa gã sợ em nhận được giải thưởng, thế nên mới quyết tâm vung tiền, mua đứt quyền lên tiếng của bộ phim này.”
Giản Ninh Xuyên cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, nói: “Bỏ ra 300 tỷ để đầu tư vào một bộ phim điện ảnh, Khâu Thực tự mình quyết định à? Gã có phải cổ đông lớn nhất của Thành Quả Entertainment đâu.”
Hoắc Phù: “Chuyện này…”
Giản Ninh Xuyên nói tiếp: “Khâu Thực tự tin vung tiền như thế, là vì bây giờ chị Hiểu Nam đã ủng hộ gã, đúng không?”
Hoắc Phù khẽ thở dài, nói: “Chẳng biết có nên khen em thông minh hay không nữa.”
Dù kết quả có tốt hay xấu, ngay từ đầu Hoắc Phù đã nhất quán chờ mọi chuyện lắng xuống rồi mới nói ra. Nếu bây giờ hắn đã bảo là không được, vậy bộ phim trinh thám này thất bại thật rồi.
Mối quan hệ cá nhân giữa Giản Ninh Xuyên và hai mẹ con Diệp Hiểu Nam – Khâu Gia Thành, từ nay về sau cũng chẳng thể nào tiếp tục được nữa. Nói không khổ sở là giả, cậu Tiểu Giản thật sự rất yêu thích cháu trai Thành Thành.
[1] Balala tiểu ma tiên [2] Tháp Taipei 101
[3] Bến Nhân Ngư
[4-5] Edogawa Ranpo: tác giả của Đảo Quỷ [6-7] Natsuhiko Kyogoku: tác giả của Mouryou no Hako [8-9] Higashino Keigo: tác giả của Phía Sau Nghi Can X.
Cậu chờ đợi bộ phim này đã mấy tháng ròng, còn nghiên cứu cả sách của Edogawa Ranpo, Natsuhiko Kyogoku, Higashino Keigo, cùng một núi phim điện ảnh trinh thám. Sợ bị gọi tiến tổ bất thình lình, cậu còn kiên trì tập thể hình không dám ăn không dám mập, đầu tư rất nhiều công sức vào nhân vật này, bây giờ cứ thế mà thất bại, thất vọng và đau lòng là việc không sao tránh khỏi.
Tuy nhiên không dùng vào được nhân vật này, thì còn có nhân vật khác, chung quy những trải nghiệm cậu học được trong sách và trong phim, sẽ mãi thuộc về chính cậu.
Giản Ninh Xuyên nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi ôm tiểu kim mã vào lòng, nói: “Không sao hết! Anh coi, hiện tại em có giải thưởng Kim Mã rồi, cơ hội mới sẽ đến nhanh thôi. Bà xã, anh đừng nhụt chí như thế, phải vững vàng lên, chúng ta có thể chiến thắng!”
“Anh biết, anh sẽ không thua, chỉ là có chút… nói thế nào nhỉ?” Hoắc Phù bất đắc dĩ nói: “Chắc là lâu quá rồi không bị người ta ném tiền vào mặt.”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Trước đây anh từng bị người ta ném tiền vào mặt à?”
Hoắc Phù cười tự giễu: “Nhiều là đằng khác.”
Giản Ninh Xuyên bỏ tiểu kim mã xuống, lắng nghe bà xã kể chuyện xưa.
“Khi mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, toàn bộ thế giới đều là đại gia, ai ai cũng có thể dùng tiền ném vào mặt anh. Nhớ cái hồi anh còn bé, họ hàng bên nội muốn chiếm căn nhà tứ hợp viện kia, có ông bác trong dòng họ cầm 700 triệu tiền mặt đến, khi ấy tờ 100 nhân dân tệ không giống bây giờ, nó vẫn còn là màu xanh xám ấy, từng xấp từng xấp vuông vức chỉnh tề, đẹp hơn tiền bây giờ nhiều, nhưng mẹ anh không đồng ý.” Hoắc Phù kể: “Sau khi lên cấp ba anh muốn học thanh nhạc, học sinh năng khiếu phải nộp gần 700 nghìn, hồi đấy mẹ anh bán bánh quẩy ở đầu ngõ, 300 đồng một cái, mưa to gió lớn còn chẳng bày được sạp, anh suy đi tính lại, không dám nói cho mẹ anh biết, lén lút chạy đến nhà cô ruột để hỏi vay tiền.”
Giản Ninh Xuyên chăm chú nghe chuyện xưa, lại ôm chặt tiểu kim mã, sốt ruột hỏi: “Có vay được không ạ?”
Hoắc Phù nói: “Anh đến đúng lúc nhà cô anh đang ăn cơm, vừa mở mồm hỏi vay tiền thì bà ta đã đẩy anh ra khỏi cửa, kín đáo nhét cho anh 20 nghìn, nói là cho anh tiền ăn cơm, bảo rằng sau này anh đừng đến nhà bà ta nữa. 20 nghìn này bà ta nhắc
đi nhắc lại mười mấy năm trời, nói rằng lúc đấy thấy anh đáng thương quá, đến cơm cũng không có chỗ mà ăn, bà ta đau lòng nên mới cho anh tiền tiêu vặt.”
Giản Ninh Xuyên: “… Cô anh làm sao vậy? Sau đó thì sao? Bác gái này hiện tại thế nào rồi?”
Hoắc Phù nói: “Nghỉ hưu, nghe bảo tham gia vào tổ dân phố để phát huy nhiệt lượng dư thừa.”
Giản Ninh Xuyên tức lắm, người xấu như vậy sao không gặp báo ứng? Còn tham gia tổ dân phố nữa?! À đúng rồi, hình như tổ dân phố toàn các bác gái kiểu này, nhà người ta đến rắm cũng không đánh, lại bị mấy “mụ hàng xóm” đồn ra đồn vào, khiến cho nhà nhà đều không được sống yên thân. Bên trong phim truyền hình toàn diễn như thế, nghệ thuật chắc chắn bắt nguồn từ cuộc sống.
Hoắc Phù nói: “Tình cờ gặp được ông chú hàng xóm ngày xưa, thấy bảo thế chứ anh cũng không rõ lắm, sau khi tang lễ của mẹ xong xuôi, anh không còn liên lạc với đám họ hàng này nữa. Chuyện này từ lâu anh đã chẳng để trong lòng, hiện giờ kể cho em mà cứ như kể chuyện của người khác ấy, vừa hấp dẫn vừa kịch tính.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Anh hiền quá đó, em thì còn lâu, em hi vọng tất cả người xấu đều phải gặp báo ứng. Còn tên Khâu Thực kia nữa, cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.”
Hoắc Phù nói: “Rất khó để nhận định xem ai tốt ai xấu, ngày xưa anh với Khâu Thực cùng nhau gây dựng sự nghiệp, muốn quay bộ phim truyền hình đầu tay nhưng không có tiền, ngày ngày phải tỏ ra đáng thương chạy đi vay mượn với cầu tài trợ. Có một lần đụng trúng kim chủ daddy khó tính, lão chửi bọn anh đến máu chó đầy đầu, lúc trở về Khâu Thực đã nói với anh rằng, nhất định phải nhớ kỹ ngày hôm nay, chờ sau này thành công rồi, nhất định không được trở thành loại người như thế.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Anh còn nhớ, thế nhưng Khâu Thực lại quên, hiện nay gã đã trở thành loại người mà gã từng căm ghét nhất.”
Hoắc Phù nói: “Ai mà biết được, cũng có thể, hoặc ngay từ đầu gã đã muốn trở thành một người như vậy.”
Giản Ninh Xuyên: “Nếu từ lâu anh đã biết gã là người xảo quyệt, thì nên sớm tách riêng ra chứ. Chỉ nghe anh kể chuyện ngày xưa gã đối xử tệ bạc với chị Hiểu Nam, là em đã không muốn làm bạn bè với gã rồi, trước nay em chẳng bao giờ tin cái trò ‘tra nam quay đầu’ cả, giống như ba em ấy… thôi chẳng cần em phải nói nữa, ai mà chẳng biết lão đã làm những gì.”
Hoắc Phù nói: “Xuyên Xuyên, kỳ thực anh vẫn luôn hâm mộ em lắm.”
“Hâm mộ em có ông ba cặn bã nổi tiếng toàn thế giới à?” Giản Ninh Xuyên tự giễu, nói: “Hay là hâm mộ em trời sinh đã lắm tiền?”
Hoắc Phù cười nói: “Trời sinh đã lắm tiền quả thực là một chuyện rất đáng để hâm mộ.”
Giản Ninh Xuyên: “… Em đùa thôi.”
Hoắc Phù nói: “Anh biết mà, anh hâm mộ em có thể dễ dàng kết bạn, có thể dễ dàng khiến cho người ta yêu thích mình.”
Giản Ninh Xuyên giật nảy cả người: “Không phải chứ! Người yêu thích anh nhiều lắm mà, anh quên quá khứ đũy giả nai của mình rồi hả?”
Hoắ Phù hùa theo, nói: “Đúng rồi, anh quên mất chuyện này đấy, mị lực của anh mất đâu rồi nhỉ? Sao dạo này chẳng có pháo hôi nào thích anh thế?”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù nói: “Trái lại có rất nhiều pháo hôi thích em, chẳng biết rốt cuộc ai mới là đũy giả nai nữa.”
Giản Ninh Xuyên ngạc nhiên hỏi: “Đào đâu ra rất nhiều pháo hôi thích em?” Chỉ có một nhà khoa học thôi, lúc biết cậu không phải là người độc thân, người ta còn rất lịch sự chúc cậu và nửa kia hạnh phúc.
Hoắc Phù nói: “Bạn bè của em đều đối xử với em rất tốt, rất chân thành, anh thường xuyên ao ước mình được như em.”
Giản Ninh Xuyên ngẫm lại cũng thấy đúng, vui vẻ an ủi Hoắc Phù: “Thầy Hoắc à, bọn em còn trẻ còn thích chơi đùa, nhiều bạn bè cũng là chuyện thường thôi, không giống người trưởng thành các anh, giao tiếp xã hội phức tạp, cả ngày chỉ biết đấu đá lẫn nhau. Vả lại người ta có câu nói, người trưởng thành chỉ cần một hai người bạn tâm giao đã là quá đủ.”
Hoắc Phù nói: “Đừng tin món súp gà cho tâm hồn thiếu dinh dưỡng đấy, nếu như có người bạn tâm giao thứ ba, chẳng lẽ lại bảo anh xuống đi, con thuyền hữu nghị của chúng tôi đã đủ quân số rồi?”
Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Hoắc Phù nói xong cũng tự nở nụ cười: “Đừng nói là ba bốn người, thường thì đến một người cũng khó mà tìm được.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Cậu có chút khổ sở thay Hoắc Phù, thầy Hoắc vẫn rất để ý tên bạn xảo quyệt Khâu Thực kia, đáng tiếc Khâu Thực lại là một tên móng heo.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, công việc quả nhiên trở nên rất bận rộn, đủ các kiểu phỏng vấn tạp chí + chụp ảnh bìa, đủ thể loại talkshow của truyền thông truyền thống đến truyền thông tự do, còn có một loạt chương trình gameshow mời cậu tham gia nữa.
Hoắc Phù chỉ chọn hai chương trình talkshow có sức ảnh hưởng, chụp ảnh bìa tạp chí, còn gameshow thì không tham gia. Hắn không muốn để Giản Ninh Xuyên lộ mặt quá nhiều, đây là chiến lược đã thực thi quán triệt từ lúc bắt đầu mới ký hợp đồng, hơn nữa hiệu quả nhận được cũng rất tốt.
Năm nay người đoạt giải ảnh đế ảnh hậu đều là những ngôi sao khán giả đã quen mặt, từng nhận được vô số giải thưởng, có thêm một lần cũng chỉ như gấm thêu hoa, không mang lại quá nhiều cảm giác mới mẻ.
Giải thưởng ‘diễn viên mới xuất sắc nhất’ của Giản Ninh Xuyên thì lại khác. Trước khi giành được giải thưởng này, độ hấp thụ ánh sáng của cậu không nhiều, chỉ tham gia đúng một chương trình gameshow, đôi ba lần lên bảng hotsearch, từ khóa mấu chốt ngoại trừ liên quan đến hai bộ phim điện ảnh, thì chính là thân phận sao đời hai của cậu. Dù hư hư thực thực xào CP với Chu Phóng, nhưng chẳng bao giờ thấy hai đương sự tương tác với nhau trên mạng xã hội, tất cả đều chỉ do fan tự mình phao tin.
Vụ lăng xê ồn ào gần đây mang tới cho Giản Ninh Xuyên một đám antifan, nhưng cậu không công khai lộ diện, weibo cũng chẳng có động tĩnh gì, đại đa số đều cho rằng lăng xê là chiêu trò của công ty quản lý, chẳng hề liên quan gì đến Giản Ninh Xuyên, chính vì vậy có rất nhiều netizen đồng tình với câu nói cửa miệng của fan hâm mộ: “Mỗi ngày rời giường đều thấy phòng làm việc đang hố Tiểu Giản nhà tụi tui.”
Rốt cuộc lần này cậu không còn dính líu đến người khác nữa, một mình một ngựa chiếm đóng bảng hotsearch, hashtag đã không còn là #con trai Giản Hoa# hay #em trai Chu Phóng#.
Cậu là #diễn viên mới xuất sắc nhất giải Kim Mã#, cậu là Giản Ninh Xuyên.
Sôi trào không? Bùng cháy không? Khoe với toàn thế giới Amway tốt nhất Tiểu Giản! —— Nhóm Giản Ái nhà Giản Ninh Xuyên sướng rớt nước mắt.
Weibo chính thức của Studio Hoắc Phù canh đúng thời điểm để đăng bài viết mới: Vào ngày 25/12 tới đây, hãy cùng nhau sôi trào và bùng cháy với siêu phẩm ≺Nghề Nghiệp Của Tui Là Tác Giả Truyện Tranh Thiếu Nữ≻. Xin phép được bật mí một đoạn trailer! @Giản Ninh Xuyên 【video】
Trailer dài bốn phút đan xen các cảnh 2D và 3D trong phim, chỉ cắt ghép riêng phân đoạn của Giản Ninh Xuyên, cậu nhân viên ngành kỹ thuật đeo kính gọng đen, tiểu loli ngây thơ mặc đồng phục Anh quốc, mỹ thiếu niên anime sơ mi trắng, ba nhân vật có thiết lập hoàn toàn khác nhau đều do một mình Giản Ninh Xuyên thủ vai.
Nhóm Giản Ái nháy mắt phát điên, vừa share vừa nhiệt tình hò hét: Thể loại phim điện ảnh thần kỳ gì đây! Công chiếu vào lễ Giáng Sinh! Tất cả mọi người đều phải đi xem cho tui!
Có điều weibo của Studio Hoắc Phù vẫn phải hứng chịu hàng trăm tin nhắn hết sức lạnh lùng ——
Kính mong studio đối xử tử tế với Tiểu Giản, kính mong Hoắc tiên sinh nhìn thẳng vào sự ưu tú của Tiểu Giản, hãy công bằng với nghệ sĩ dưới trướng, lòng khoan dung của Giản Ái là có hạn.