Ngày đầu năm mới đã tới, trong cung linh đình tổ chức yến tiệc mừng ngày đầu xuân.Bên trong điện, các tông thất đệ tử chuyện trò vui vẻ, Tô Diêu buôn chuyện cùng với đích nữ An Bình.
Sở tướng gia cùng Ninh lão sư thì chuyện trò vui vẻ.
Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Sở tướng đột nhiên đứng lên, trên tay nâng chung rượu, kính cẩn kính rượu hoàng thượng.
- "Dưới thánh ân của bệ hạ, Đại An triều ta quốc thái dân an, bốn bề thái bình.
Hôm nay là ngày đầu xuân, một chén rượu này thần đại biểu văn võ bá quan kính hoàng thượng.
Mong hoàng thượng thánh thể an khang, phúc thọ vạn trạch!".
- "Hay! Một năm qua cung nhờ có ái khanh lao tâm khổ tứ, thật là vất vả rồi! Nào, quần thần chúng ta cùng cạn chén nào!"
Hoàng thượng cười to vài tiếng, rạng rỡ không che giấu nổi.
Sở tướng đánh chủ ý vào thích nghe những lời nịnh nọt của hoàng thượng, tâng bốc mấy câu đã khiến người ngồi vị trí tối cao kia hài lòng.
Tô Diêu:Chậc chậc chậc:" Sở tướng gia đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh cho công phu vỗ mông ngựa rồi.
Đang nghĩ mắt vô thức hướng về phía nam nhân đang đứng cung chúc hoàng thượng.
Hắn bỗng chuyển dời tầm mắt, bất chợt dừng trên người Tô Diêu, hai mắt chạm nhau.
Hắn thì bình thường còn Tô Diêu thì không ổn chúttttt nàooo.
Mặt suýt đỏ cả lên, không thể phủ nhận được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Sở Phi Diễn, là Long Phượng trong biển người a.
Mặt Tô Diêu ửng hồng cả lên, cái đùi lớn này nàng ôm chắc rồi!
- "Thái hậu giá đáo!"
- "Thái hậu tại sao lại tới muộn vậy?"
- "Còn không phải do Trân Trân, hài tử này nói muốn hiến lễ, nên đòi ai gia giúp chọn trang sức."
- "Ồ! Vậy thì Trẫm có diễm phúc được thưởng thức rồi?"
- "Trân Trân nha đầu, lên đây đi."
- "Vâng!"
Nữ tử theo sau gót Thái hậu bước lên phía trước, lộ bộ vũ y lấp lánh sắc vàng, các món trang sức cùng màu với vũ y, với nhan sắc cũng coi là thượng phẩm của nàng ta, chỉ trang điểm nhẹ và nhạt, để bộ kim sắc vũ ý bao trùm toàn thân, tay ôm tỳ bà.
Đủ để người khác kinh ngạc với vẻ đẹp này, tạo cảm giác vô cùng mới lạ, nhẹ nhàng nhưng lại đi sâu vào lòng người.
Xem ra cô ta cũng không quá ngốc, lại sử dụng chiêu này để tạo ấn tượng.
Đây là muốn người trong lòng của nàng ta nhìn, tạo ấn tượng tốt với ý trung nhân đây mà.
Bị Tô Diêu nàng bắt gặp rồi, ánh mắt si tình của Mộc Trân Trân hướng vào một vị thiếu niên.
- "Ôm tỳ bà, lẽ nào muốn đàn tiếp?".
Có tiếng xì xào từ phía các tông thất.
- "Lần trước Minh Châu quận chúa đàn Hồng nhan tặc cho Hoàng thượng nghe.
Đã làm trò cười rồi, lần này sẽ không phải có chuyện vui nữa chứ?"
- "Cơ mà đàn, tại sao không ai bê bàn lên?"
- "Hoàng thượng, thần nữ bêu xấu rồi!" Mộc Trân Trân cúi chào lễ với hoàng thượng.
Lần trước bị Tô Diêu nàng xỏ mũi, lần này Mộc Trân Trân đã chuẩn bị kĩ lưỡng, nhất định phải khiến những người ở đây phải trầm trồ, đồng thời cứu vãn lại hình tượng lúc trước.
Mộc Trân Trân tay chân uyển chuyển xoay vòng, một tay nâng tỳ bà, tay còn lại gảy đàn.
Đàn tỳ bà khá nặng so với sức lực của nữ tử, huống chi nàng ta chỉ nâng có một tay.
Mộc Trân Trân kết thúc điệu múa bằng đánh tỳ bà ngược, tay trái nâng tỳ