Hoàng thượng vừa phán quyết xong Tô Diêu bất ngờ quỳ rạp xuống! Lấy tay gạt nước mắt, thút thít khóc kể khổ:"Tất cả đều do thân phận Khanh Thần thấp mới gây nên mối họa này! Nếu như lúc đầu Ninh các lão thu đồ đệ có thân phận như Dương Lễ công tử, thì Mộc Uyển Kiệt hẳn không dám làm vậy!"
Mặt Mộc Dương Lễ biến sắc đen như đít nồi, thế nhưng vẫn phải cố nặn ra một nụ cười "thân thiện".
Dòng suy nghĩ bất lực của Mộc Dương Lễ: Nữ nhân này tâm địa thật độc, tới hiện giờ còn muốn kéo ta xuống nước! Nếu như hoàng thượng biết ta cũng bất mãn với chuyện Mộc Khanh Thần được thu làm đồ đệ, thì không phải đen đủi sao? À mà lúc nãy cùng Uyển Kiệt mắng nàng ta mấy câu, bảo nàng ta độc thì liền "độc" thật à?
" "Nghi Hoa" tiểu thư nói đùa rồi, Dương Lễ vẫn luôn thấy Khanh Thần thiên tư thông tuệ, tâm tính lương thiện, rất thích hợp làm đệ tử của Ninh các lão!" Chuyện chó má thật chứ, đã không thu được gì suýt thì bị liên lụy, giờ lại phải khen tên đáng ghét đó mấy câu.
Hoàng thượng trầm ngâm một lát mới đưa ra quyết định:"Chuyện này vốn không liên quan đến ngươi, nhưng ngươi lại đi cùng Mộc Uyển Kiệt, không biết thị phi lại hại người khác.
Trẫm phạt ngươi chép cung quy một trăm lần, cấm túc ba tháng, có dị nghị gì không?"
Nhanh chóng quỳ xuống để tạ "thánh ân" này.
"Dương Lễ không dám nguyện chịu phạt, từ nay về sau sẽ không tái phạm nữa!" Chuyện này mà còn có lần sau hắn nguyện làm chó, nhục một lần là quá đủ rồi!
"Khanh Thần, lần này ngươi phải chịu thiệt rồi, yên tâm, trẫm sẽ sử lý chuyện này cho ngươi một cái công đạo!"
"Đa tạ hoàng thượng!" Khanh Thần cùng Tô Diêu đồng thanh đáp!
Vẫn còn một người ở trong điện nhìn hai người đang quỳ với ý vị sâu xa.
Hôm nay gặp chuyện đặc biệt như vậy, đến cũng là để xem phản ứng của Tô Diêu này sẽ như thế nào khi đệ đệ bị vu oan! Đúng là vẫn khiến ta bất ngờ với một nữ tử mười mấy tuổi lại có tâm tư kín cẩn như vậy, gặp nguy không hoảng, lại có chút am hiểu sự đời, biết cái mà những tiểu thư quý phủ khác sẽ không bao giờ học.
Không những tìm ra điểm bất thường từ thi thể, còn tài tình khiến kẻ hãmhại Mộc Khanh Thần phải trả giá thích đáng.
Tô Diêu à, mong ngươi đừng chết sớm quá, xem xem còn đem đến điều thú vị nào cho ta đây?
Kì thực chuyện của Mộc Khanh Thần không quá khó để tìm ra hung thủ.
Chỉ cần hoàng thượng nhấc tay ra lệnh, chẳng lẽ không thu được thông tin thật? Chỉ là làm vậy không đáng! Đối với hoàng thượng chuyện này không đáng để làm vậy! Thân phận Khanh Thần chỉ là một thế tử nhỏ bé, ai sẽ rảnh rỗi quan tâm chuyện của người khác khi mình không thu được lợi ích? Thậm chí còn có thể liên lụy bản thân? Không kẻ ngốc nào làm thế đâu! Và như vậy mới đúng với chốn thăm cung này chứ! Thâm sâu khó lường sống chết mặc bây! Thôi thôi mình còn mong chờ gì ở cái xã hội này chứ!
Hai hôm sau.Ở ngự hoa viên.
Tất cả các quý nữ trong cung đều tụ hợp lại ở đây.
Bọn họ đều mặc những bộ y phục giản dị nhưng không kém sang trọng.
Trông ai cũng ưu nha, trang nghiêm cả.
Họ được chỉ dẫn đứng thành hàng ngũ ngay ngắn để nghe thái hậu ban thưởng.
Thái hậu ngồi trong đình viện nói vọng ra, tay vẫn cầm tách trà nóng hỏi:" Mấy ngày qua ai gia trong người mệt mỏi, nên ở từ an cung nghỉ dưỡng!
Mấy ngày gần đây trong cung có động tĩnh không nhỏ, hẳn các ngươi cũng biết.
Hôm nay mở buổi tiệc nhỏ chiêu đãi các ngươi