Nhìn thấy Trân Phi, Tô Diêu liền nhận ra ngay, nàng ta là nữ tử hôm trước ở cùng Sở tướng gia.
Wao! Có ẩn tình gì trong cuộc gặp gỡ hôm trước không nhỉ?
Trân Phi điệu bộ nho nhã, thanh tao toát lên một vẻ đẹp quyến rũ, mị hoặc như hoa cẩm tú cầu.
Chả trách nàng trở thành phi tử của hoàng thượng mà không phải thành thê tử của Sở tướng.
Trân phi trời sinh tướng mạo mỹ miều, băng cơ ngọc cốt nên chỉ cần trang điểm nhẹ đã có thể bật lên dung mạo như hoa như ngọc.
Đến cả Tô Diêu cũng tắm tắt khen mấy câu trong lòng.
Có điều người càng đẹp càng khó xơi.
Trân Phi cao giọng, lạnh lùng nói:" Các ngươi đang làm gì vậy hả? Coi cung này thành cái dạng nào hả? Tùy tiện gây rối như vậy?"
Lúc Tô Diêu và Mộc Trân Trân trong lúc dầu sôi lửa bỏng không chú ý tới bên ngoài, chẳng mấy chóc mà kéo chân được năm bảy tỳ nữ đứng bàn tán rom rả.
Vừa hay cùng đường về cung của mình, Trân Phi liền nhanh nhanh chóng chóng đi đến chỗ bọn họ, thị uy với bọn quý nữ một chút.
Chiêu Ngọc một bên lo lắng cho Tô Diêu đến mặt trắng đi mấy phần, lòng bất an không thôi.
Nhưng bên kia vẫn không quên giúp Ngọc Phù, cẩn thận thu nhặt những món trang sức bỏ vào hộp gỗ.
Rồi đứng sang một bên sợ ngán đường Tô Diêu, trong tâm không ngừng cầu phúc thay nàng.
Bước đến gần hơn, Trân Phi nhận ra một là Đích nữ của Vinh Vương Phủ một là Minh Châu quận chúa.
Đúng là chẳng ra dáng quý nữ có học thức lễ nghi gì cả, được nuông chiều đến hư hết rồi.
Muốn gây chuyện thì tìm một nơi vắng người mà giải quyết, ở đây làm bẩn mắt bổn cung a! Quận chúa có thái hậu chống lưng, tạm không động vào thì hơn.
Còn về "Nghi Hoa" này, giáo huấn một chút coi như giết gà dọa khỉ.
""Nghi Hoa" tiểu thư khí thế bức người, lần này không biết mặt mũi Vinh Vương phủ ở nơi nào đây? Ngươi nghĩ...!cung cấm là nơi tùy ý thể hiện tính khí?"
""Nghi Hoa không dám!" Hơi nghiêng người về trước, cúi đầu hành lễ.
Biểu cảm vẫn giữ vững sắc thái bình tĩnh, trầm ổn.
Bây giờ hai bên má chỉ thấy đau rát ập tới, Mộc Trân Trân tức đến sặc máu.
Hai tay không ngừng ôm mặt, đôi mắt đỏ ngầu chắc là do sắp khóc nhìn muốn thủng cả người Tô Diêu.
Ha ha xem kìa, coi nào..., là căm phẫn, uất ức, hay là sắp khóc nhè rồi! Tỳ nữ của nàng ta bây giờ mới biết cử động à, chạy đến dìu Mộc Trân Trân mà cũng khó đến vậy, động cũng chả dám.
Chẳng lẽ nàng ta điên lên còn cắn được người nên nãy giờ không dám đến gần? Chu choa, thật tội nghiệp.
Liếc sang vị cung phi phong thái nho nhã kia, trong nháy mắt mọi trầm trồ, bất ngờ này mau chóng tiêu biến.
Để lại một màu ngươi mắt nâu sẫm không gợn sóng, tĩnh lặng như hoàng hôn trên biển khơi.
Thấy vẻ mặt nàng ta không có sắc thái gì nghiêm trọng nên cảm thấy an tâm phần nào.
Nàng phắt tay áo, quay lưng đi về phía trước." Được rồi, đều tản đi đi." Người đi rồi, giọng mới cất lên, trình độ thể hiện này, Tô Diêu ta bây giờ chưa thể làm thế được, tuy là nữ tử nhưng cũng có vài phần khí thế bức bách.
"Cung tiễn nương nương!" Tất cả những người có mặt đều chung một câu, đồng lượt đáp.
Duy chỉ người bị đánh kia là đứng nhìn theo bóng lưng khuất xa.
Hừ! Vì chút thánh sủng mà lên mặt với cả quận chúa như ta! Đợi mà xem, ta có thái hậu chống lưng, đến lúc đám các ngươi một người cũng đừng hòng thoát,....
Đám người Tô Diêu cũng giải tán, ai về viện người nấy.
Bước vào trong viện thứ đầu tiên nàng tìm là hộp thuốc mỡ cất ở tủ, chứ không phải đám trang sức thái hậu ban thưởng.
Đem thuốc mỡ đó xoa xoa lên mu bàn tay cho Phù Ngọc làm Ngọc Phù cảm động không thôi.
Niềm may mắn của Ngọc Phù có lẽ chính là Tô Diêu, vì ở bên cạnh người này, cảm giác tôn trọng từ trước nay Ngọc Phù chưa từng cảm nhận được trên vị quý nữ nào ngoại trừ Tô Diêu.
Mối quan hệ của đôi chủ tớ này từ lợi ích cá nhân đã tiến triển lên mức độ chân thành đối đãi.
Ngọc Phù thề chết cũng phải bảo vệ Tô Diêu.
Thuốc cũng bôi xong, Ngọc Phì chợt nhớ ra gì đó, sờ tay vào thắt lưng lấy ra một mảnh giấy bảo là một nội quan