Hai chủ tớ một xướng một ca! Diễn cũng quá đà đi.
Chờ đó, để bản ảnh hậu (Tô Diêu nàng) cho các người một khóa học!
{ Tô Diêu - nữ chính }
- Mẫu thân, có nhầm lẫn không sao...!đừng trách Dung mama a....Không bàng như này đi, xuân hạ thu đông mỗi mùa 12 bộ, thêm với mấy bộ thiếu kia cùng mang qua luôn?
[Giọng ủy khuất không thôi, nước mắt còn sắp rớt nw] {ảnh hậu có khác-_-}.
- Mà nữ nhi đi kinh đô chác cũng không trở lại ngay được, mang nhiều đồ chút cũng đỡ bị người ta khinh thị,..với cả, nữ nhi nếu như nhớ mẫu thân, nhìn chúng cũng đỡ nỗi lòng a....
{Vương phi - mẹ của Nghi Hoa thật}
- "Được, được....!đều chiều theo ý ngươi, chốc nữa sẽ cho người mang qua".
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
Nói vậy thôi, trong lòng bà ta như núi lửa sắp phun trào tới nơi rồi, gương mặt cau có trông vô cùng buồn cười, giận chỉ có thể nén, nhẫn nhịn.
Thật thảm quá a!
Cơn giận chưa nguôi, Tô Diêu nàng châm thêm ngòi thuốc nỗ, tiện tay vứt vào núi lửa ấy.....Bức tường chắc chưa thể sánh với độ dày của mặt ảnh hậu nàng, mở miệng xin tiền nói với giọng nghe như không đáng bao nhiêu nhưng....cướp hẳn của người ta vài vạn lượng bạc.
Nghe xong, vương phi thất kinh muốn ngất luôn.
Không cho nàng tiền, Tô Diêu nàng nhất quyết không đi.
Cắn rứt lắm bà ta đồng ý cho tiền.
Nào dừng lại ở đó, đòi y phục, lấy tiền, nàng còn muốn luôn Dung mama theo hậu hạ mình.
Vương phi tức muốn nôn ra máu, mắt trợn tròn, miệng há hốc, gân máu cũng nổi lên cả rồi, không nghĩ tới một đứa nhà quê lại có tính khí ngang bướng, cứng đầu mà ác liệt như vậy.
Nếu không vì nàng có gương mặt giống con gái bà ta, thay con bà vào cung thì đằng nào bà nhẫn nhịn như vậy.
Vương phi sao nỡ để tâm phúc mình đi hầu một đứa nhà quê được chứ.
Nhưng với Tô Diêu, không gì là không thể.
Kĩ năng diễn xuất lên sàn:
Hu hu, mẫu thân nữ nhi cũng không nỡ xa người...!chỉ là một đạo thánh chỉ đã bắt chúng ta phân li, mẫu thân người nỡ sao? Huhu.
Nh..
Nhưng nếu mẫu thân không muốn thì thôi, Nghi Hoa cũng không cưỡng cầu.
Chỉ là....tới kinh thành rồi, không có người chỉ điểm....ngộ nhỡ ta phạm phải đại tội gì trước mặt thánh thượng...!thì đừng trách nữ nhi a!.
(Aaaaa tức chết bổn vương phi rồi) - Con...Nói...Đúng...Lắm! [nghiến răng nghiến lợi, gằng từng chữ một] "Vậy để mama theo ngươi lên kinh đi!"
Nàng cười rạng rỡ:"Cảm ơn mẫu thân, ta biết người thương ta nhất mà".
Nàng chiến thắng rời đi, không cười tươi thì thật uổng mà.
Bóng lưng