Mộc Trân Trân ấp a ấp úng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh:"Thần...Thần nữ, Thần nữ Dạo gần đây....có....có khổ luyện một khúc cầm, muốn nhân cơ hội này, được hoàng thượng chỉ bảo".
Ha ha.
Cảnh này người ta gọi là ăn miếng trả miếng.
Tô Điêu nàng cũng không phải là mền rách cho người tùy ý chà đạp được! Chiếc đàn tinh xảo cứ thế được mang đến trước mặt Mộc Trân Trân:Hay lắm Mộc Nghi Hoa, lại dám dùng cách của ta để đối phó ta, ta không thể cứ bị động như vậy được!.
"Tang..
tính...tình..."
" Há há há! Vậy mà lại đánh Hồng nhan tặc!" Các tông thất đệ tử cười rộ lên, không chút nể mặt nào cả.
"ha ha, cái này đem đi hiến lễ...Cô ta lại chơi một khúc cầm về tình ái, còn ra thể thống gì nữa, Ha ha!"-"Có lẽ là đột nhiên không nhớ ra cái gì, nên mới thành trò cười!".
Các tỳ nữ cũng che miệng cười khúc khích.
Hoàng thượng mặt tối sầm:"Hoang đường!!!", tự tôn hoàng gia bị vị quận chúa này ném xuống đất rồi, dù sao nàng ta cũng là quận chúa do Thái hậu phong, cũng không thể không nể mặt được, nên cũng không trách phạt gì, chỉ bảo một câu lui xuống! Trước khi đi, Mộc Trân Trân không chút tiết chế trừng Nghi Hoa một cái.
Nàng thì thảnh thơi uống trà, mặc kệ nàng ta.
Buổi yến tiệc tiếp tục diễn ra......
Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi cũng là lúc yến tiệc kết thúc, Tô Diêu che ô ra về, gặp Mộc Khanh Thần đang hướng về phía mình mà đi.
Nàng cất tiếng trước, gọi một cái:" Đệ đê tuyết quá lớn, mau qua đây ta che ô cho!".
Hắn vừa đi tới, nàng choàng tay ôm lấy cổ Khanh Thần,
"Ngươi...!Ngươi lại muốn bày trò gì nữa?"
"Đệ đệ à, ngươi nói cái gì vậy hả, ta chẳng quá là thấy sắc mặt ngươi kém! Quan tâm ngươi mà thôi, sao lại không biết lòng người thế? Phụ cả tấm chân tình của tỷ tỷ rồi này!"
"Không cần ngươi quan tâm."
"Chậc, ngươi nếu như không cần ta quan tâm, sao phải chạy từ tận bên đó sang đây?" Hửm?"
"Ta!!!"
Mộc Khanh Thần miệng nói một đằng nhưng người lại làm một nẻo.
Rõ ràng đường về viện của nam tử và nữ tử là khác nhau, sao lại trùng hợp mà gặp nhau được chứ.
Bị nàng đâm trúng tim đen, Khanh Thần cứng miệng, không nói nên lời chỉ dám mắng thầm trong bụng:nữ nhân này, là thứ hồ ly đội lốt thỏ, tu luyện ngàn năm thành tinh rồi, gian trá vào trong cốt tủy! Tuyệt đối không thể nhẹ dạ!"
"Ta vì cảnh cáo ngươi, làm cái gì thì làm đừng có liên lụy đến ta!"
"Ồ! Vậy đệ đệ là tới quan tâm ta à, đúng là khiến người ta cảm động a!"."Được rồi, không chọc ngươi nữa, thời gian gấp gáp, nói gì thì nói luôn đi chứ?"
"Ha..., chỉ là nhắc nhở ngươi...hôm nay ngươi đắc tội Mộc Trân Trân, thì sợ về sau sẽ báo thù ngươi đấy.
Còn nữa, Thái hậu sao lại ban cho ngươi viện tử, với bao nhiêu là đồ?"
"Cũng có lẽ là vì thấy ta đẹp, rộng lượng, thông minh, đáng yêu?".
Nói ra những lời này lại chẳng ngượng miệng chút nào, thì chỉ có Tô Diêu nàng thôi!
"Ha ha, được rồi, đùa ngươi thôi...Chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao?"."Tự nhiên là vì muốn đem ta thành cái bia ngắm, cho người khác nhắm thù hận vào."
"Ngươi biết là tốt, vậy ta đi đây."
"Hử, đi cái gì, chúng ta hiếm khi thấy được hoàng cung yên tĩnh tới mức này, ngươi lẽ nào không muốn thưởng thức chút cảnh tuyết rơi nơi đây sao? Nhìn đẹp thật đó!."
Hoàng cung sơn son thiếp vàng.
Mái hiên vàng cong vút, tầng tầng lớp lớp cách nhau tạo thành một dãy dài.
Chỗ của hai tỷ đệ đang dừng chân là nơi cao nhất, vô cùng thích hợp để ngắm