Tới buổi tối ngày thứ sáu, Khương Hoài Tâm lại đến chỗ làm thêm của Giản Diêu tìm y.
Bởi vì đã bị Giản Diêu cảnh cáo không được tiếp tục quấy rầy y làm việc, nên lúc này hắn mới đỗ xe ở bên đường đối diện quán lẩu, không làm yêu quái nữa, thành thật ngồi ở trong xe đợi Giản Diêu.
Lúc hơn 10 giờ, Trần Minh Đào cũng tới, gã không nhìn thấy xe Khương Hoài Tâm, lập tức đi vào trong quán.
Lông mày Khương Hoài Tâm nhảy dựng lên, nhanh chóng mở cửa xe ra đi xuống.
Giản Diêu đang làm việc bận bịu trong tiệm, vừa dọn dẹp xong một bàn ăn liền có người ngồi xuống trước mặt y, động tĩnh rất lớn.
Giản Diêu mới nhấc mắt, bắt gặp luôn ánh mắt u ám của Trần Minh Đào, lập tức nghe được giọng nói âm dương quái khí của gã: "Em họ Khương, mày giỏi lắm đấy nhỉ?"
Giản Diêu không quan tâm đến gã, thả lại menu xuống, muốn rời đi thì lại bị Trần Minh Đào giơ tay ngăn cản: "Mày có quan hệ gì với Phạm Tuyết?"
Giản Diêu lạnh lùng liếc về phía gã: "Không liên quan tới anh."
"Không liên quan tới tao? Mày không biết tao đang theo đuổi cô ta sao? Mày dám đánh chủ ý lên cô ấy hả, chán sống rồi đúng không?"
Giản Diêu lạnh nhạt nói: "Anh là cái quái gì? Tại sao tôi phải biết anh đang theo đuổi ai? Liên quan gì tới tôi?"
"Mẹ nó thằng oắt con, mày muốn ăn đòn đúng không?!"
Trần Minh Đào nện một quyền lên mặt bàn, mọi người ở các bàn xung quanh đều tò mò nhìn qua đây, ông chủ ở quầy thu ngân nghe được tiếng động cũng đã đi tới.
Trần Minh Đào đứng dậy, hung tợn chỉ vào Giản Diêu mà cảnh cáo y: "Phạm Tuyết là người bố mày coi trọng, mày có thức thời thì tốt nhất tránh xa cô ấy ra một chút, bằng không đừng trách ông đây đéo khách khí."
Không chờ Giản Diêu nói gì tiếp, Khương Hoài đi vào cửa đã lớn tiếng hô một câu: "Trần Minh Đào!"
Nhìn thấy Khương Hoài Tâm, toàn thân lệ khí của Trần Minh Đào thu liễm hơn một chút, nhưng vẫn tức giận như cũ, Khương Hoài Tâm bước qua đó, khi lướt qua người chủ quán liền dúi ít tiền cho ông: "Ngại quá, người kia là bạn tôi, đều là người quen cả, cũng chỉ có chút hiểu nhầm, để bọn tôi đi ra bên ngoài giải quyết."
Chủ tiệm nhận ra Khương Hoài Tâm là cái người trước kia tiêu tiền như rác chỉ để mua thời gian làm việc của Giản Diêu, mặt lại tươi cười như hoa: "Vậy được, cậu mau khuyên bạn mình ra ngoài đi, đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh trong tiệm là được."
Khương Hoài Tâm cùng Trần Minh Đào xô xô đẩy đẩy mà đi ra ngoài, Trần Minh Đào giận sôi máu, hùng hổ oán giận với Khương Hoài Tâm: "Không phải tao không cho mày mặt mũi, cố ý tới làm phiền em họ mày, là nó cướp gái của tao, chuyện này tao đéo để yên cho nó đâu."
Khương Hoài Tâm dâng thuốc lá cho gã: "Bớt giận nào, có gì bình tĩnh nói chuyện, không phải chỉ là một đứa con gái thôi hả, sao phải bực tức tới nỗi này?"
"Không phải chuyện gái gú, tao đã từng nói với mày là tao coi trọng Phạm Tuyết từ lâu rồi, mày biết thừa mà đúng không? Kết quả thì thằng oắt kia gần đây dám xen vào việc của tao, vốn dĩ Phạm Tuyết đã ỡm ờ với tao rồi, bây giờ bị nó ngáng một chân, cô ấy trực tiếp không để ý tới tao, còn nói thích em họ mày, em họ mày làm trò này hèn đéo chịu được."
"Tao thấy chuyện này có chút hiểu lầm..." Khương Hoài Tâm lúng túng mãi, tóm lại mấy thứ này là gì...!
Giản Diêu bị chủ tiệm răn dạy hai câu, vốn nể tình mặt mũi Khương Hoài Tâm nên ông ta cũng không nói gì quá nặng lời, để y tan làm sớm.
Vừa mới đi qua cửa dành cho nhân viên, liền nhìn thấy Khương Hoài Tâm và Trần Minh Đào vẫn còn ở bên ngoài.
Giản Diêu không quan tâm tới bọn họ, đang muốn đi, Khương Hoài Tâm lại cất cao giọng gọi y: "Diêu Diêu!"
Giản Diêu dừng chân, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn bọn họ: "Tôi chỉ nói một lần, tôi không có quan hệ gì với Phạm Tuyết hết.
Cho dù các anh là hoa hoa công tử ghen tuông vì một đứa con gái mà tranh giành tình cảm, thì cũng đừng có xả lên người tôi.
Tôi không có hứng thú cũng chẳng thừa hơi."
Khương Hoài Tâm: "..." Nói Trần Minh Đào thì nói Trần Minh Đào đi, mắc mớ gì đá đểu cả hắn.
Trần Minh Đào sửng cồ chửi: "Con mẹ mày, dám làm đéo dám nhận đúng không? Nếu không phải tại mày thì sao Phạm Tuyết lại cho ông đây ăn bơ hả? Nếu đéo phải mày ở sau gây sóng gió thì là ai?!"
Giản Diêu khinh miệt giật giật khóe môi: "Sao mà tôi biết được chị ấy vì cái gì lại bơ anh, không thì anh thử về nhà đái một bãi để soi xem bộ dạng ma chê quỷ hờn của mình như nào đi, với cái bản mặt này liệu có nổi mấy đứa con gái nhìn trúng.
Anh đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền thì ghê gớm, nói không chừng chính là do người ta chê anh xấu quá không nuốt trôi được."
"Mày ——!"
Trần Minh Đào nổi điên đến mức xắn cả tay áo lên chuẩn bị nhào qua đánh người, bị Khương Hoài Tâm chặn lại: "Thôi thôi, bớt tranh cãi hết đi, chuyện này có gì mà cứ ầm ĩ lên..."
Hắn nói xong liền trừng Giản Diêu: "Em câm miệng cho anh!"
Giản Diêu mặt không biểu tình mà trợn trắng mắt, xoay người liền đi.
Khương Hoài Tâm kéo Trần Minh Đào vào trong xe, nịnh nọt trấn an gã: "Đừng tức giận, thằng em họ kia của tao tính chó như vậy mà, nói chuyện bao giờ chả chọc người khác tức chết, mấy lời khó nghe hơn nó cũng chửi tao rồi.
Tao thay nó xin lỗi với mày, đi thôi đi thôi, tao mời mày uống rượu, gọi cả lũ kia ra nữa."
Trần Minh Đào hậm hực nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Đây là tao cho mày mặt mũi, nếu không phải biết nó là em họ mày, tao đã sớm tìm người đập nó ra bã rồi."
"Phải, phải, đều là cho tao thể diện.
Mày có đại nhân đại lượng thì xin bớt giận." Ngoài miệng Khương Hoài Tâm cười trừ, trong lòng cũng có ít nhiều khinh thường.
Thực ra lời Giản Diêu nói là đúng, Khương Hoài Tâm nhìn, phỏng chừng cái người hàng xóm kia của Giản Diêu đúng thật là không ưa Trần Minh Đào.
Cũng chẳng phải mọi người ai cũng sống vì tiền, hơn nữa cái loại như Trần Minh Đào tướng mạo xấu xí đã đành, tính tình còn kém, ngoại trừ có chút tiền thì cũng chẳng còn cái gì.
Trần Minh Đào đẩy hết mọi chuyện lên người Giản Diêu, rõ ràng là gây rối vô cớ, nhưng hắn cũng không muốn nói nhiều thêm.
Thằng oắt Trần Minh Đào này là người có tiền án, trước kia đã có kẻ cướp người nó coi trọng, bị gã tìm người đánh gãy một chân.
Giản Diêu lại là người vô tâm vô phế không biết lựa lời, Khương Hoài Tâm thực sự lo Trần Minh Đào sẽ động đến y, tuy rằng hắn cũng chẳng sợ Trần Minh Đào, nhưng thật ra cũng chả cần thiết vì việc này mà xé rách da mặt với gã, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Bọn họ đến quán bar thường