Sáng sớm, khi Khương Hoài Tâm tỉnh lại, Giản Diêu đã dậy làm bữa sáng rồi.
Khương Hoài Tâm híp mắt nhìn y một hồi, bò dậy dán người đến, từ sau lưng vòng tay qua eo ôm lấy người, làm nũng với y: "Diêu Diêu..."
Thân thể Giản Diêu nháy mắt cứng lại, không chút biến sắc mà kéo khoảng cách ra: "Đừng nghịch, sáng sớm đã phát tình cái gì?"
Khương Hoài Tâm bất mãn lầu bầu: "Ngủ xong liền vứt, quá vô tình."
Giản Diêu đè nén xúc động muốn dùng nồi gõ lên đầu hắn, yên lặng mà trợn mắt, rốt cuộc quyết định rộng lượng không thèm chấp hắn.
Sự tình tối qua là y mượn rượu giả điên, kỳ thật trong đầu đều nhớ rõ bản thân đã làm cái gì, nói cho cùng, y vẫn là bị Khương Hoài Tâm dụ dỗ, vượt qua cái ranh giới kia do chính mình vẽ ra.
Tuy rằng không biết tương lai sẽ như thế nào, có lẽ qua gần hai tháng Khương Hoài Tâm sẽ chán, cũng có thể là ngày nào đó chính y rút thân trước, vô luận ra sao, ít nhất vào giờ khắc này, y cũng không có cảm giác hối hận, chỉ là có một chút lúng túng mang theo buồn bực xấu hổ mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, Giản Diêu đọc sách, Khương Hoài Tâm còn nghĩ đến việc tối qua, ngo ngoe rục rịch, cả người đều là dáng vẻ lẳng lơ, làm mấy động tác nhỏ không ngừng quấy rầy Giản Diêu.
Lần thứ N hất bay cái tay của Khương Hoài Tâm sờ đến bên eo mình, Giản Diêu nghiêng đầu liếc mắt trừng hắn một cái: "Anh đủ chưa đấy, ban ngày ban mặt, lẳng lơ gì không biết."
Khương Hoài Tâm vén vạt áo của mình lên, cho Giản Diêu nhìn dấu răng bị y cắn khi tắm tối hôm qua trên eo hắn: "Nè, dấu răng em cắn qua một đêm rồi còn chưa tiêu, em đúng là con cún nhỏ mà."
Giản Diêu xem xét nhìn thoáng một cái, chột dạ mà chuyển tròng mắt đi: "Vậy anh muốn như thế nào..."
"Không như thế nào hết, em để anh cắn lại là được."
Giản Diêu: "..."
Khương Hoài Tâm nói là làm, ôm lấy cổ Giản Diêu ấn y lên giường, một bên gãi ngứa cho y, một bên xốc quần áo y lên.
Bàn về cậy mạnh, Giản Diêu xác thật đánh không lại Khương Hoài Tâm, Khương Hoài Tâm lại cố ý cù y, y sợ nhất chính là cái này, tránh trái tránh phải, dùng cả tay chân đấm đá cũng bị Khương Hoài Tâm chặn lại hết.
"Em mặc hai cái áo len thì thôi đi, còn mặc cả áo mùa thu, em là ông già hả?" Khương Hoài Tâm cởi quần áo Giản Diêu, hết một cái lại đến một cái, cạn lời luôn.
Giản Diêu bị cù vừa cười vừa mắng hắn: "Không phải việc của anh, anh cho rằng ai cũng giống như anh chắc, trời mùa đông còn muốn trang điểm giống như Thị Nở!"
"Em nói ai là Thị Nở? Nhóc thối, em muốn ăn đòn đúng không?"
Khương Hoài Tâm hừ hừ, xốc hết quần áo của Giản Diêu lên, ở trên vòng eo non mịn của y véo một cái, lại cúi đầu, chạm môi vào.
Giản Diêu bị kích thích run bật một cái, cả người đều mềm nhũn: "Anh đừng..."
Khương Hoài Tâm càng không nghe, ở trên vòng eo y, hết thổi khí lại mút hôn, còn cắn xé, dùng đủ mọi cách trêu đùa Giản Diêu.
Giản Diêu một tay nắm chặt ga trải giường dưới thân, che lại miệng mình, không ngừng thở hổn hển, mở to đôi mắt thất thần mà trừng trần nhà.
Trong mắt ngập tràn hơi nước mờ mịt, loại cảm giác này, loại cảm giác này...!Thật sự quá sắc tình rồi, Khương Hoài Tâm là đồ khốn khiếp!
Phản ứng này của y, càng khiến Khương Hoài Tâm thêm đắc ý.
Vòng eo của Giản Diêu có khả năng còn mẫn cảm hơn bộ vị ẩn giấu nào đó, khó trách khi còn nhỏ chỉ cần cù y một cái, nhóc thối này lập tức sẽ nổi khùng.
Nhưng Khương Hoài Tâm cũng không tính buông tha y như vậy, há miệng cắn lên chỗ mẫn cảm nhất trên bờ eo y, liên tục dùng răng nanh ma sát, lại dùng đầu lưỡi liếm láp, cố ý trêu chọc y.
Giản Diêu không thể nhịn được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, em trai nhỏ của y lại muốn chào cờ mất, tối hôm qua đã bị Khương Hoài Tâm làm xuất hai lần, nếu không tiết chế thì y sẽ sớm già thôi: "Anh đứng dậy, không được làm nữa..."
Âm thanh của Giản Diêu vô cùng trầm, dùng sức nắm chặt tóc Khương Hoài Tâm, giống như đã thích còn ra vẻ.
Khương Hoài Tâm ngẩng đầu, cười chớp chớp mắt với y, Giản Diêu lại đá một chân qua.
Hai người lăn ở trên giường hai vòng, cuối cùng Giản Diêu cưỡi ở trên người Khương Hoài Tâm, bắt lấy hắn bổ nhào lên đánh một trận, mặc dù chỉ dùng có ba phần sức lực.
Khương Hoài Tâm vừa cười lại xin tha, nhìn Giản Diêu cưỡi ngồi trên người mình, hai má ửng đỏ vì thẹn lại giận, hắn hận không thể đè y xuống hung hăng hôn lên đôi môi kia.
Nhưng lúc này hắn lại sợ, chỉ đành ảo tưởng ý dâm trong đầu chứ không dám làm thật, sợ hại bản thân sẽ thực sự đổ máu tại chỗ.
Quậy ầm ĩ một trận, Giản Diêu quay lại bàn sách ngồi học, Khương Hoài Tâm nằm ở trên giường lướt điện thoại chơi, trong nhóm Wechat vẫn đang thay phiên @tag chửi réo hắn, hỏi hắn đã cút đi đâu hưởng phong lưu khoái hoạt của ôn nhu hương [1] rồi, sao không thèm hé răng, có phải vì không dám gặp người khác nên trốn đi đúng không?
[1] Ôn nhu hương: Chỉ tính ôn nhu, thuỳ mị của con người thôn quê.
Mà để là trai quê thì gợn quá nên để Hán Việt nha.
^^
Đúng thật là ôn nhu hương, nhưng Khương Hoài Tâm không muốn nói.
Đọc từng câu chữ thô tục không dầu không muối kia, lại ngẩng đầu nhìn biểu tình điềm đạm, năm tháng đều tĩnh lặng của Giản Diêu.
Khương Hoài Tâm tầm ngầm, sợ rằng bản thân ngày trước chính là thằng ngu đi, còn cùng bọn này ngồi ba hoa bốc phét, không có ích bằng việc chăm chỉ học hành với em út họ của hắn.
Thẳng tay tắt điện thoại ném sang một bên, Khương Hoài Tâm cười khà khà tiến đến bên người Giản Diêu: "Diêu Diêu, buổi trưa chúng ta ra bên ngoài ăn một bữa đi? Đã nói để anh mời em, tính đến nay cũng ba tháng rồi, em cho anh một cơ hội đi chứ?"
Giản Diêu dò xét hắn: "Tối hôm qua không phải là ăn à?"
"Cái đó không tính, anh dẫn em đi ăn đồ ngon."
"Tuỳ anh."
"Được, vậy nói như thế nha." Khương Hoài Tâm cảm thấy mỹ mãn, hẹn ba tháng rốt cuộc cũng dắt được người ra ngoài, quả nhiên là ngủ với nhau rồi sẽ khác, hì hì.
Buổi trưa, Khương Hoài Tâm lái xe chờ Giản Diêu đi ra ngoài, lúc ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ, ánh mắt của Giản Diêu rơi xuống lề đường ngoài cửa kính.
Nơi đó có một con chó bự đang ngồi xổm lắc đầu vẫy đuôi, thè lưỡi cười ngây ngô, Giản Diêu nhịn không được mà cong cong khoé môi, thần thái này...!Thật sự giống Khương Hoài Tâm như đúc.
Tầm mắt của Khương Hoài Tâm phóng qua, không rõ nguyên nhân mà hỏi y: "Em cười cái gì?"
Giản Diêu thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Không có gì hết."
Khương Hoài Tâm hoài nghi mà nhìn về phía ngoài cửa kính, chỉ chú ý tới quán kem nhỏ đang xếp thành hàng dài ở bên đường: "Em muốn ăn cái kia à?"
Chẳng đợi Giản Diêu nói không, hắn đã táp xe đỗ sang, ném lại câu "Em ở trên xe chờ anh" rồi xuống xe.
Hai mươi phút sau, Khương Hoài Tâm giơ hai que kem ốc quế trở về, nhét một que vào trong tay Giản Diêu, cười toe toét nói: "Cửa hàng lâu đời có khác, hương vị