Trở về quán trọ, hai chân Giản Diêu đã đông cứng đến không còn cảm giác, hoạ vô đơn chí, bởi vì đột nhiên có bão tuyết, quán trọ còn mất điện.
Khương Hoài Tâm nhanh chóng quyết định, thu dọn đồ đạc, cõng Giản Diêu lên lưng lập tức đi.
"Chúng ta đi đâu thế?" Giản Diêu ghé vào trên lưng Khương Hoài Tâm, vô cùng phiền muộn.
"Giờ này vẫn còn sớm, đến khách sạn có lẽ còn phòng trống, muộn hơn chút nữa thì chưa chắc," Khương Hoài Tâm nghiêng đầu liếc y một cái, "Em đừng bảo là bây giờ còn không chịu ra ngoài ở với anh đấy?"
"...!Không có."
Y chỉ là hơi ủ rũ mà thôi, ra ngoài chơi một chuyến, lại gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, cuối cùng còn phải để Khương Hoài Tâm đến chăm sóc y.
Khương Hoài Tâm giơ tay vỗ vỗ mông Giản Diêu: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, anh là anh trai của em mà."
Giản Diêu ngẩn người, chậm rãi ôm chặt lấy cổ hắn.
Khương Hoài Tâm cõng người đi xuống lầu, lúc này vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, vừa ra cửa liền bắt được xe, Khương Hoài Tâm trực tiếp bảo tài xế đưa bọn họ đến thẳng khách sạn 5 sao gần nhất.
Khách sạn này thuộc một chuỗi tập đoàn, Khương Hoài Tâm có thẻ vip khách sạn, nhìn hắn quen đường quen nẻo mà xử lý thủ tục nhập cư, nỗi buồn bực trong lòng Giản Diêu càng khó mà nói ra lời.
Lúc trước y kiên trì không tiêu tiền, bây giờ nhìn lại chẳng khác gì trò hề, cứ như là y đang cố tình giận dỗi vậy.
Nhưng cách làm của y cũng không sai, rất nhiều lưu học sinh có gia cảnh không tính là đặc biệt giàu có ở bên đây đều như thế cả, để tiết kiệm chút tiền, đã đi làm thêm, ra ngoài chơi thì lựa chọn quán trọ nhỏ giá rẻ, ngay cả du lịch cũng phải tiết kiệm.
Ai mà chẳng như vậy, y không phải Khương Hoài Tâm, chẳng thể yên tâm thoải mái mà tiêu tiền trong nhà, mặc dù...!Thực ra y cũng có tư cách này.
Khương Hoài Tâm làm xong thủ tục quay lại, thấy Giản Diêu vẫn ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha ở đại sảnh, cầm thẻ ra vào quơ quơ trước mặt y: "Nghĩ cái gì đấy? Lại ngẩn người rồi?"
Giản Diêu hoàn hồn: "Xong rồi hả?"
"Đúng vậy, đi thôi, chúng ta về phòng."
Một lần nữa được Khương Hoài Tâm cõng lên, Giản Diêu nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Tôi không phải người què, anh thả tôi xuống đi, tự tôi có thể đi được."
Khương Hoài Tâm nhấc nhấc y lên: "Đừng ồn, cõng cũng cõng cả đường rồi, hai bước cuối cùng này có gì khác đâu."
"...!Anh ngang ngược thật đó."
Khương Hoài Tâm suýt chút nữa phì cười: "Nhóc thối nói gì vậy, anh trai đối với em tốt như này, sao lại thành ngang ngược rồi? Hơn nữa ngang ngược có thể bằng em sao? Một lời không hợp liền đánh người?"
Giản Diêu ngậm miệng, trong lòng đột nhiên nghĩ ra một câu, nồi nào úp vung nấy, tính tình này của hai người bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng lẫn nhau.
Về đến phòng, Khương Hoài Tâm lập tức bảo Giản Diêu cởi giày, mau chóng đẩy y vào trong nhà tắm, còn hắn thì lại đi ra ngoài.
Giản Diêu tắm rửa xong đi ra, Khương Hoài Tâm cũng vừa lúc xách theo túi mua hàng trở về, nói với y: "Anh đặt đồ ăn rồi, một lát nữa người ta sẽ đưa đến đây.
Vừa nãy anh đến trung tâm thương mại ở khách sạn mua giày cho em nè."
Giản Diêu im lặng không lên tiếng mà nhận lấy đôi giày, sau đó đặt giày trượt tuyết ướt đẫm kia xuống phía dưới máy sưởi.
Khương Hoài Tâm nhíu mày: "Giày thành như vậy rồi, còn hong cái gì nữa, ném đi."
Giản Diêu không chịu: "Vẫn có thể đi được."
Thôi...! Cũng không biết cái tính keo kiệt này của Giản Diêu học được ở đâu, tóm lại là Khương Hoài Tâm không giải thích được, nhường y cho xong.
Đạp lên trên thảm lông cừu mềm mại, hai chân đông cứng của Giản Diêu cuối cùng cũng từ từ ấm áp lên.
Khương Hoài Tâm liếc mắt quan sát, khung xương Giản Diêu khá nhỏ, ngay cả bàn chân cũng không thô cứng như nam sinh khác, ngón chân trắng nõn mượt mà, móng chân nhỏ sáng long lanh, nhìn đáng yêu lạ kỳ...!Khương Hoài Tâm yên lặng dời đôi mắt đi, hai mắt mà nhìn thêm chút nữa, hắn cũng có thể sinh ra suy nghĩ bậy bạ với ngón chân Giản Diêu.
Giản Diêu không hề hay biết Khương Hoài Tâm lại lưu tâm ý dâm gì, đến phòng bếp pha cà phê.
Không sai, Khương Hoài Tâm đặt chính là một căn phòng lớn, phòng bếp, phòng khách, phòng để quần áo, cái gì cũng có, ngay cả cái phòng tắm còn lớn gấp đôi căn phòng ở chung cư Giản Diêu thuê.
Ở phương diện hưởng thụ, Khương Hoài Tâm chưa bao giờ bạc đãi bản thân.
Buổi sáng Giản Diêu vẫn còn vui vẻ vì kiếm được mấy đồng tiền bất chính, lúc này đã chẳng muốn nhắc lại nữa, chút tiền ấy còn chưa đủ trả phí thuê phòng một buổi tối ở nơi này.
Khương Hoài Tâm đi theo, nhắc nhở Giản Diêu: "Uống ít cà phê thôi, lát nữa bữa tối đưa đến rồi."
"Tôi đã đặt một chuyến xe vào đêm mai để đến chỗ tiếp theo, anh có muốn đi cùng tôi không?" Giản Diêu đột nhiên hỏi hắn.
"Đi chỗ nào?"
Giản Diêu thuận miệng báo một cái địa danh, đó là một thị trấn nhỏ, Khương Hoài Tâm cũng không biết, nhưng mà chẳng sao hết, dù sao vốn dĩ hắn chính là đi theo Giản Diêu ra ngoài: "Đương nhiên đi, em đi đâu anh cũng đi."
Tựa hồ sớm biết rằng hắn sẽ nói như vậy, Giản Diêu bất đắc dĩ nói: "Đi chuyến xe đêm rất mệt, anh có chịu được không?"
"Vậy đã là gì, quán trọ kia anh còn ở cùng em hai tối rồi, ngồi một chuyến xe đêm thôi mà." Khương Hoài Tâm lập tức lôi điện thoại ra, nhanh chóng mua vé, sợ muộn hơn nữa thì hết vé mất, hắn nghi ngờ nếu chuyện đó xảy ra thật, nhất định Giản Diêu sẽ quăng mình đi.
...!Vậy đúng là vất vả cho anh rồi.
Giản Diêu cười gượng một tiếng, kỳ thật trong lòng rất hụt hẫng, để Khương Hoài Tâm cùng mình chịu giày vò như vậy, thật sự là làm khó hắn.
Đồ ăn Khương Hoài Tâm đặt không bao lâu đã đưa tới, đầy cả một bàn lớn, hôm nay là đêm Giáng Sinh, nhà hàng còn tặng thêm cho bọn họ hai phần đồ ngọt.
Giản Diêu cạn lời luôn: "Anh đặt nhiều thứ như vậy? Hai người chúng ta ăn thế nào cho hết?"
Khương Hoài Tâm đẩy bờ vai của y đi về hướng trong phòng: "Đặt cũng đặt rồi, đại tiệc đêm Giáng Sinh mà, đặt nhiều đồ ăn một tí thì có sao đâu?"
Giản Diêu cầm lấy hoá đơn nhìn thoáng qua, chút tiền ấy của y cũng đủ trả bữa cơm này, Khương Hoài Tâm rút hoá đơn từ trong tay y ra: "Đừng nhìn, lúc trả phòng sẽ thanh toán một thể, đừng quan tâm."
"Lúc trước tôi nói buổi tối sẽ khao anh một chầu lớn, bữa này để tôi trả đi." Giản Diêu nói.
"Không cần, không cần, bắt em trả làm gì, anh quẹt thẻ tín dụng của ba là được."
"...!Nếu có một ngày ba anh cắt thẻ tín dụng của anh, thì anh tính làm sao hả?"
Khương Hoài Tâm phản bác: "Sao có thể chứ, ba