Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm

Gần Đây Hơi Bị Phiền


trước sau

Ngự y đứng bên giường, điều chỉnh ánh nến, cũng chẳng để ý tới chuyện bắt mạch, trước tiên việc cầm máu là quan trọng hơn cả. Hắn cắt phần tà áo dính đầy vết máu sau lưng Thừa tướng ra, vì máu đã khô, dính vào da thịt, nên gã ngự y chỉ còn cách từ từ cởi y phục của hắn ra.

Ánh nến đỏ rực, ánh lên da thịt sau lưng Thừa tướng, trắng nõn trong suốt như ngọc. Đã vậy vải băng bó quấn rất nhiều lớp, gần như quấn kín toàn bộ cơ thể hắn, dải băng trắng dính đầy máu do vết thương bị vỡ ra, đỏ từng mảng từng mảng. Hắn dùng kéo cắt ra từng chút từng chút một, băng vải được cắt hết xong, những vết thương nằm ngổn ngang trên cánh tay gầy mảnh, và tấm lưng của hắn hoàn toàn lộ ra.

Những vết thương này vốn dĩ đã sắp khỏi rồi, nhưng vì cái tính khí cương cường của Thừa tướng, nên đã khiến miệng vết thương bị vỡ ra.

Ngự y thở dài, lấy một bình thuốc từ trong hòm, rắc từng tí từng tí một lên miệng vết thương.

Thì ra vết thương trên lưng Thừa tướng đại nhân, là do mấy ngày trước đại nhân xin tự nhận phạt roi kiểm điểm lại bản thân mà ra, mười mấy roi quất xuống, đến Hầu tướng quân từng trải còn không chịu nổi, dưỡng thương hết nửa tháng mới thấy bình phục, huống hồ là……

“Ngài ấy còn bị nhiễm phong hàn nữa,” gã ngự y sau khi xem mạch xong nói với Minh Trọng Mưu, “Vết thương nhiễm trùng mưng mủ, nhưng lại không chịu nghỉ ngơi tử tế, chẳng trách mà hôn mê.”

Minh Trọng Mưu nhớ tới ngày hôm đó, trời đêm tối mờ ảo, ánh lửa vàng trong veo, không đủ để Minh Trọng Mưu nhìn ra sắc mặt Tạ Lâm đã trắng bệch từ lâu. Hắn chỉ cảm thấy phẫn hận và tức giận, và vô số những cảm xúc không tên quẩn quanh lồng ngực, vì thế mới làm sai nhiều việc như vậy.

Đêm ấy, Tạ Lâm nói xin bệ hạ ban roi, nhưng bệ hạ lại vì chuyện Hầu tướng quân từ quan về quê, nên quên luôn, Tạ Lâm đành tìm người, tự mình thực thi việc phạt roi, lúc hắn nói với Minh Trọng Mưu, Minh Trọng Mưu lại cho rằng hắn là gian thần, nói gì cũng không thể tin được, thậm chí còn đuổi hắn đi.

“Tối hôm đó, trẫm nhớ rõ lúc hắn đến, trời vẫn chưa mưa, lúc rời đi thì mới mưa.” Minh Trọng Mưu hỏi Lại Xương, “Đêm đó, hắn có mang theo ô không?”.

Lại Xương đáp: “Bẩm bệ hạ, tiểu nhân đã mang ô tới cho Thừa tướng đại nhân, nhưng hồi đầu ngài ấy không nhận, hình như là vì tâm trạng không được tốt lắm, cả người đều ướt đẫm.”

Chẳng trách, chỉ e là đêm đó đã nhiễm phong hàn.

Kết quả mình lại là người mang thêm phiền phức cho hắn, nói không lên triều là không lên triều, gã này miệng cứng, mà tính khí cũng cứng chả kém, kiên trì bắt mình thượng triều.

Đáng hận nhất là, mình còn nói, đại thần có chuyện gì thì đến tìm Thừa tướng, không được làm phiền trẫm.

Đúng là những lời nói của hôn quân.

Minh Trọng Mưu thở dài chán nản, “Để Thừa tướng đại nhân tạm thời nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì đợi thân thể khỏe rồi nói tiếp.”

Tạ Lâm nằm ở Cẩm Tú cung được hai ngày, sau đó nói muốn xuất cung, trở về phủ Thừa tướng.

Chủ nhân cung Cẩm Tú tuy là Sương phi, nhưng Sương phi vừa nhìn thấy mặt Tạ Lâm, trong lòng liền run rẩy, vì thế dứt khoát mắt không thấy thì tâm sẽ tĩnh, Sương phi tự mình chọn một căn phòng nhỏ, cùng cung nữ và nha hoàn chen chúc trong căn phòng đó, khổ thân cho mấy nàng cung nữ ngủ cùng, hai đêm liền chong mắt thức cho đến sáng, cặp mắt đen sì chứa đầy trách móc.

Tạ Lâm biết bản thân không được hoan nghênh, hai ngày trước quả thực không thể nhúc nhích gì được, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, sang đến ngày thứ ba hắn không thể chịu đựng được thêm, nói lời cáo từ với Sương phi.

Sương phi biết, Tạ Lâm là người có quyền thế nhất cả triều đình Đại Sở, ngay cả bệ hạ cũng phải nhượng lễ đến bảy phần, tính mạng quý giá như vàng, nhất cử nhất động, đều khiến toàn bộ cung đình Đại Sở này nhìn vào, nhân tiện, Cẩm Tú cung, cũng được vinh hạnh hưởng ké rồng đến nhà tôm này. Bệ hạ và các vị đại thần cứ cách hai ba ngày lại chạy tới đây.

Tạ Lâm nói muốn rời khỏi Cẩm Tú cung quay về phủ Thừa tướng, đây là chuyện lớn, bản thân Sương phi hiểu rằng một mình mình không thể làm chủ được, liền vội vàng đi tìm hoàng đế, nói thế này rồi nói thế kia, khiến sắc mặt Minh Trọng Mưu tái đi, lao thẳng tới Cẩm Tú cung, “Khanh rời khỏi đây rồi, không có ngự y chăm sóc, không có những vị thuốc tốt nhất của cả Đại Sở này, thương thế của khanh sẽ không chữa khỏi được đâu.”

Nhìn biểu cảm lo lắng không thể giấu nổi của Minh Trọng Mưu, Tạ Lâm không khỏi cảm thấy đôi phần kỳ lạ.

“Nếu bệ hạ đồng ý, thì thần có thể tạm thời dẫn theo ngự y về phủ Thừa tướng, ở gần tiện cho việc chăm sóc được không. Nếu nói về thuốc men, tuy phủ Thừa tướng không bằng được trong hoàng cung, nhưng một số loại, cũng vẫn có thể mua được, bệ hạ không cần phải lo lắng.”

“Trẫm đương nhiên không lo lắng.” Minh Trọng Mưu hít vào một hơi thật sâu, “Đã vậy, thì cứ quay về đi, cần gì, thì phái người mang thư vào cung tới gặp trẫm là được.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Lần tĩnh dưỡng này, lại mất đến hơn nửa tháng. Minh Trọng Mưu cũng không hề oán thán Tạ Lâm không màng đến chuyện chính sự như lúc trước nữa, vùi đầu khổ sở làm việc, đống tấu chương, triều chính tới tấp đổ ụp xuống đầu, Minh Trọng Mưu cũng chỉ biết nhẫn nhịn. Vừa nghĩ đến Tạ Lâm vẫn còn nằm dưỡng thương, thì bao nhiêu vất vả mệt nhọc, không hiểu sao đều có thể chịu đựng được hết.

Nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi, Tạ Lâm không hề yêu cầu trong cung đưa tới bất cứ loại thuốc nào, Minh Trọng Mưu cũng bất lực, bèn tìm ngự y trong cung, kê ra những loại thuốc dùng khi thương hàn và khi vết thương bị viêm, hoặc những đơn thuốc dưỡng khí bổ máu, bảo người đi mua, đặc biệt là toàn mua những món rất đắt tiền rồi mang tới phủ Thừa tướng.

Nhưng Tạ Lâm không tạ ơn cũng chẳng cự tuyệt, Minh Trọng Mưu cũng không biết hắn đã nhận hay đã từ chối, vì thế ngoài trừ mệt mỏi về chuyện triều chính ra, thì lại càng thêm phiền não về nhiều chuyện khác nữa.

XXX

“Muội làm thế này có đáng không?” Ngự y mang theo từ trong cung về phủ Thừa tướng đi qua đi lại, thở dài, “Tạ bá phụ và tạ huynh đệ, nhìn thấy muội thế này, cũng không vui vẻ gì đâu.”

Tạ Lâm nằm trên giường, hơi nghiêng người, hờ hững nói: “Lạc Thạch Thiên, huynh nên quay về cung đi, phủ Thừa tướng không cần huynh.”

Sắc mặt Lạc Thạch Thiên tái đi, sải bước lại gần, “Tạ Linh Nhi, muội đang đuổi ta đi sao?”.

Tạ Lâm lật người, mặt đối diện với bức tường, “Tạ Linh Nhi? Đây là tên của muội muội ta, và ta là huynh trưởng của muội ấy, muội ấy đã chết từ lâu rồi.”

Chết trong trận lũ lụt năm đó, cha mẹ anh em, trong cái năm Tạ Lâm đỗ Thám hoa đó, tất cả đã chết hết rồi, không còn người thân, không còn bạn bè, không còn người thương nữa.

Ngay cả bản thân là ai, cũng chẳng thể tỉnh táo mà ý thức được cho rõ ràng.

Tạ Lâm nhắm mắt lại, không để ý đến gã nữa.

Lạc Thạch Thiên nghe thấy những lời này, tức đến nỗi muốn chết luôn đi cho xong, “Tạ Linh Nhi muội giỏi lắm, thế nhưng ta và muội vẫn còn có hôn ước đấy! Muội trốn ta như vậy, rồi xem nếu ta còn quan tâm đến muội nữa, thì ta mang họ của muội!”, Mặc Nhi ở bên ngoài cửa bê bát thuốc nóng hôi hổi vội vàng bước vào, nhìn thấy Lạc Thạch Thiên, ánh mắt tuy rằng lóe lên lửa giận, nhưng con ngươi lại sáng rõ, nhìn đăm đăm vào Tạ Lâm, đưa mặt sán lại càng lúc càng gần, gần như dính sát vào Tạ Lâm.

Mặc Nhi liền hét toáng lên, đặt thuốc sang một bên, túm lấy cổ áo Lạc Thạch Thiên lôi ra ngoài.

“Này này, cô làm gì vậy!” Lạc Thạch Thiên định ghé sát lại gần khuôn mặt của Tạ Lâm, để xem thử xem rốt cuộc có phải là khuôn mặt đáng ghét thèm đòn của nàng không, nhưng lại bị một người túm cổ lôi đi.

Sức lực của tiểu cô nương này cũng chẳng phải dạng vừa, lôi thẳng hắn ra ngoài, khiến hắn không có cả cơ hội mở miệng ra để cự tuyệt. “Đại cô nương đang muốn động chân động tay đấy à,” Mặc Nhi vừa lỏng tay, thì Lạc Thạch Thiên
đã vội vàng vỗ ngực, hồi phục lại trái tim đang đập thình thịch của mình, chỉnh trang lại cổ áo và đầu tóc, ho khan hai tiếng, nghiêm sắc mặt nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, hành vi lôi lôi kéo kéo này, còn ra thể thống gì nữa?” Khuôn mặt hắn trong nháy mắt méo xệch, “Mặc Nhi cô nương, cô đúng thật là không biết xấu hổ.”

“Ngài cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân, không ra thể thống gì cơ à,” cặp mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ phừng phừng của Mặc Nhi ươn ướt, giống như muốn bật khóc, “Ngài vừa làm gì đại nhân hả? Sán lại gần như thế! Đại nhân rõ ràng là……” Nàng khựng lại, dậm dậm chân, “Ngài như vậy là hại đại nhân đấy.”

Lạc Thạch Thiên hừ một tiếng, hóa ra trong cái phủ Thừa tướng này, cũng có rất nhiều người biết thân phận của Tạ Lâm, lại đưa ánh mắt nhìn về phía trong phòng, Thục Hà dẫn hắn đến chữa bệnh cho Tạ Lâm là thế, Mặc Nhi cũng vậy. Hắn chỉ vào cửa nói, “Đây là tân nương chưa kịp gả vào nhà của ta, ta nghĩ gì thì sẽ nghĩ cái đấy, muốn nói gì thì sẽ nói cái đấy, muốn làm gì thì sẽ làm cái đấy,” hắn chỉ chỉ vào ngực mình, “Ta, có lý do!”.

“Nhưng…… nhưng dù sao hai người cũng không thể thành thân được,” Mặc Nhi bi ai nhìn hắn, dáng vẻ như chực khóc đến nơi, khiến người ta nảy sinh thương cảm, “Lạc đại nhân, ngài không thể buông tha cho gia sao?”.

Một câu nói này, khiến Lạc Thạch Thiên chết sững, lời nói vốn dĩ có lý, nhưng hắn lại chẳng thể mở miệng nói tiếp được.

Mười năm trước, vào một ngày mùa hạ, ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết rất chiều lòng người, dân trong một sơn thôn đoán rằng sắp có điềm lành, trong lòng rất vui sướng, năm nay nhất định sẽ mùa màng bội thu, gặp nhiều may mắn.

Có một người dân vô cùng trung hậu sống trong sơn thôn, họ Tạ, sinh được một cặp nam nữ. Con trai giỏi đọc sách, có dáng vẻ của một người tri thức, nhất định tương lai sẽ đỗ đạt công danh, rạng rỡ tổ tông, chỉ cần thi đỗ vinh quy bái tổ, Tạ gia nhất định sẽ phát đạt. Cô em gái xinh đẹp dễ thương, giỏi nữ công gia chánh, giúp Tạ mẫu lo toan quán xuyến gia đình, cũng rất thông minh đảm đang.

Người trong thôn ngoài thôn, có rất nhiều trai gái tranh nhau đến cầu hôn nhà bọn họ. Kim liên tam thốn của bà mối, hầu như xếp hàng dài từ thôn đông sang thôn tây, người nào người nấy thiếu chút nữa là đạp sập cửa nhà họ Tạ đến nơi.

(Kim Liên tam thốn còn có nghĩa là gót sen ba tấc. Để có được gót sen ba tấc này người phụ nữ phải bó chân khi mới chỉ là một bé gái 2 – 5 tuổi, và phải trải qua những cơn đau đớn, thậm chí dẫn đến hoại tử và tử vong. Việc bó chân được xem là một giải pháp để kiểm soát và củng cố đức hạnh của nữ giới, Đây là một hủ tục dã man, hành xác phụ nữ trong thời phong kiến.)

Những người đến cầu hôn cô con gái, tướng mạo thanh tú, gia cảnh giàu có, anh tuấn khí độ, loại nào cũng có, nhưng nàng ta lại không chọn họ, mà lại chọn ngay anh chàng Lạc Thạch Thiên, con trai duy nhất của Lạc gia, một gia tộc nhiều đời theo nghề y, và cùng đính ước với nhà người ta.

Mọi người trong thôn thở dài tiếc nuối, tuy nói là trai tài gái sắc, nhưng Lạc Thạch Thiên là người không có bản lĩnh cũng chẳng thực tế, con gái của Tạ gả qua đó, e là sẽ phải chịu khổ rồi.

Nhưng con gái của Tạ gia nghe xong, chỉ cười cười đáp, “Lạc Thạch Thiên này, có phúc tướng, đầu óc cũng thông minh mẫn tiệp, tương lại không biết chừng bản thân còn phải dựa vào huynh ấy cũng nên.”

Lạc Thạch Thiên vốn dĩ vẫn chưa đồng ý với mối hôn sự này, nhưng nghe thấy những lời ấy, lập tức nhún nhường đi nhiều, cũng cân nhắc về việc tìm hiểu nàng dâu tương lai của bản thân nhiều hơn.

Rất nhanh đã định xong ngày, lời của người làm mai, lệnh của cha mẹ, bà mối tìm ngày lành tháng tốt, cho hai nhà Lạc Tạ kết thông gia, ngày con gái của Tạ gia gả đi, cũng sắp đến rồi. Trước hôm cưới, nghe nói con trai của Tạ gia thi đỗ Tiến sĩ, rạng danh gia đình, tuy Lạc Thạch Thiên nhìn thấy mặt mày huynh đệ Tạ gia có chút phiền muộn, không giống với dáng vẻ sung sướng tột cùng của người vừa thi đỗ Tiến sĩ, nhưng lại nghĩ Tạ huynh đệ sắp phải gả muội muội đi, cảm thấy có chút buồn bã cũng là chuyện rất bình thường.

Tuy rằng đã rất lâu không được nhìn thấy tân nương chưa cưới của mình, nhưng lại nghe nhạc phụ nhạc mẫu tương lai nói rằng, trước khi cô nương nhà người ta thành thân, không thể gặp tân lang tương lai, nên nàng ấy đóng cửa ở trong phòng thêu áo cưới, còn an ủi hắn đừng nóng vội.

Tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ đợi tân nương bước lên kiệu hoa nữa thôi.

Không ngờ lại xảy ra biến cố.

Trận lụt ấy, đã chôn vùi tất cả. Vui vẻ, đau khổ, bi ai, sung sướng, toàn bộ đều biến mất.

Con gái của Tạ gia nói rất đúng, Lạc Thạch Thiên là người có phúc, hắn không chết, và trở thành người may mắn sống sót sau biến cố đó.

Có điều, hắn đã tưởng rằng, mình là người duy nhất may mắn sống sót.

Nhưng đến khi hắn biết, Thừa tướng nổi tiếng khắp thiên hạ, có tên giống với con trai của Tạ gia, thì hắn quyết định tìm cơ hội tiến cung xem thử thế nào.

Đối với một gia tộc nhiều đời theo nghề y, bản thân Lạc Thạch Thiên cũng học được không ít y thuật mà nói, đây không phải chuyện gì khó. Hắn thuận lợi trở thành ngự y, hơn thế còn nhìn thấy tên Thừa tướng gian xảo nổi danh khắp Đại Sở.

Và vì thế đã hiểu ra chân tướng bị chôn vùi suốt bảy tám năm trước.

Thật nực cười, hắn còn tưởng rằng, con gái của Tạ gia thật sự trước ngày cưới không được gặp mặt hôn phu tương lai, nên ở trong khuê phòng đóng cửa thêu áo cưới. Hắn cũng lấy làm kỳ lạ, tại sao rõ ràng vẫn thường xuyên gặp mặt huynh đệ của Tạ gia, vậy thì rốt cuộc hắn lấy đâu ra thời gian để lên kinh ứng thi, đỗ Tiến sĩ?

Thì ra người đi thi, không phải là cậu con trai giỏi đọc sách có học thức của Tạ gia, mà lại là cô con gái thỉnh thoảng được huynh trưởng dạy dỗ, thông minh sáng dạ kia.

Kể từ trận lụt nằm đó, cho đến tận bây giờ, đã tròn mười năm rồi.

Mười năm quá dài, sớm đã cảnh còn người mất.

Cho dù trong lòng vẫn muốn nối lại quá khứ để đi tiếp, nhưng vật đổi sao dời, không thể quay đầu lại được nữa.

Nhưng bất luận có ra sao, Lạc Thạch Thiên cũng đã dựa vào y thuật từ bàn tay đẹp đẽ của mình, trở thành ngự y trong cung. Sở hữu bản lĩnh nhất nhì thiên hạ, trên có thiên hạ chí tôn, dưới có văn võ bá quan, không ai có thể tách rời khỏi bàn tay y thuật đẹp đẽ của gã. Đặc biệt là Thừa tướng đại nhân quyền khuynh triều dã, trong giờ khắc này, càng cần hơn gấp bội.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện