“Bắn hay lắm!”.
Mọi người cùng tiến vào sâu trong rừng, đang nghĩ thú ở trong khu săn
bắn không ngờ lại khó tìm như vậy, thì đột nhiên Úy Trì Chính trông thấy một con chim bay lướt qua từ trên cao, tay chân nhanh nhẹn mắt nhìn
tinh tường, hắn lập tức giương cung lên ngắm bắn, con chim lập tức trúng tên rơi xuống đất.
Minh Trọng Mưu thấy vậy không khỏi tán thưởng, “Quả nhiên không hổ danh
là Thượng thư bộ Binh của trẫm, mũi tên rời khỏi dây cung chậm nhưng
không hề yếu.” Minh Trọng Mưu nhặt con chim lên, quăng cho tùy tùng phía sau, “Cất đi, nhớ ghi lại cho Úy Trì khanh, đây đúng là một khởi đầu
tốt đẹp, sau khi quay về, trẫm sẽ dựa vào số thú các khanh săn được
nhiều hay ít để ban thưởng. Nhưng Úy Trì khanh là người mở màn, nên sẽ
được thưởng riêng một phần!”.
Úy Trì Chính lập tức xuống ngựa hành lễ, “Tạ ơn ân điển của bệ hạ!”.
Quần thần tán thưởng một lúc, thì lại nhìn thấy trên con đường phía
trước, một con nai đang chui ra khỏi bụi cỏ, tất cả định giương cung,
thì thấy cánh cung của Minh Trọng Mưu đã căng thành một hình tròn rồi,
bèn nhủ thầm phải nhường thôi, chỉ chậm một thoáng đã thấy một mũi tên
lông vũ bắn ra, trúng ngay cổ họng con nai, theo ngay sau đó, mũi tên
của Minh Trọng Mưu cũng bay tới, găm cùng vào vị trí đó, cả hai mũi tên
bắn xuyên qua con nai, một trước một sau sượt qua tường, trong khoảng
thời gian ngắn ngủi ấy con nai đã sớm tắt thở từ lâu.
Minh Trọng Mưu ngẩn người, không nhịn được phá lên cười lớn: “Mũi tên
lần này của Tạ khanh quá nhanh không kịp nhường, con nai này thuộc về Tạ khanh.”
Quần thần này lúc này mới hiểu ra, người vừa nãy giành thú săn với bệ hạ chính là Tạ Lâm. Khả năng bắn tên đúng là rất giỏi, đặc biệt là còn
xuất thân từ quan văn nên càng hiếm có, quá nửa quan lại ngồi ở đây chưa chắc đã có thể ra tay gọn gàng dứt khoát như vậy.
Suy cho cùng vừa nãy là do mọi người muốn nhường cho bệ hạ, không ngờ Tạ Lâm lại không biết điều ngắm tên bắn thẳng về phía con nai như vậy,
trong lòng mọi người không tránh khỏi bất bình.
Thoạt nhìn Tạ Lâm không buồn cũng chẳng vui, nhưng khóe môi lại hơi cong lên, rõ ràng trong lòng đang rất sung sướng, nàng liếc nhìn Minh Trọng
Mưu, cái nhìn chứa đầy cảm xúc khiến hắn muốn phì cười.
Các quan có mặt ở đây một nửa là thanh quan, bệ hạ dựa theo số lượng thú săn được mà sẽ ban thưởng, nên đương nhiên quần thần đều muốn sắn được
thật nhiều, sau một hồi lâu, ai cũng tìm được con mồi cho riêng mình,
tất yếu sẽ không còn túm tụm lại với nhau nữa, nhưng Tạ Lâm một là không thiết tha gì mấy thứ ban thưởng đó, hai là muốn giành thú săn với Minh
Trọng Mưu, nên bám dính lấy bên cạnh hắn.
Minh Trọng Mưu bất lực, tùy tùng phía sau cũng đâu có ít, lại còn cả vị
Tạ đại nhân sát sườn này nữa, đương nhiên là tay chân bị gò bó, nói: “Tạ khanh, khanh đang cố ý phải không?”.
Tạ Lâm buộc con thú săn được của mình ở bên sườn ngựa, quay đầu lại nhoẻn miệng cười nói, “Nếu là cố ý thì sao ạ?”.
Minh Trọng Mưu bị nụ cười của nàng làm cho đờ đẫn, không nhịn được phì
cười, “Được lắm, được lắm, xem ra nhất định bắt ta nhịn một đêm đây mà,
nhưng…… toàn thi bắn tên thế này chẳng có gì thú vị cả, ta cảm thấy, chi bằng Tạ khanh thi cưỡi ngựa với ta, thế nào?”.
Tạ Lâm thoáng ngây người, đợi đến khi hiểu ra, cười thầm trong bụng, lập tức gật gật đầu, “Nếu bệ hạ đã muốn thi, thì sao thần dám không tuân
theo? Nhưng con đường này dẫn tới đâu? Cách tính điểm thế nào, huống
hồ……” Tạ Lâm cười khẽ, “Cá cược ra sao? Có tăng thêm không hay vẫn như
lúc bình thường?”.
Minh Trọng Mưu thấy vẻ tinh quái trong đáy mắt nàng, nhủ thầm nàng đúng
là thông mình quá mức, bèn đáp: “Thi cưỡi ngựa, tính từ đây đến chỗ
đường biên quây săn bắn, ai đến trước thì coi như thắng cuộc. Còn về
phần tăng thêm…… thì đương nhiên là phải tăng rồi! Nhưng……” Hắn ngập
ngừng, nghiến răng nói: “Nếu ta thắng vẫn làm theo giao hẹn lúc đầu của
ta, nếu nàng thắng, vậy.. vậy thì cách thêm một ngày nữa.”
Nói đoạn lắc lắc đầu, ý tứ trong lời nói có vẻ tiếc hận.
Tạ Lâm cười cười, “Được, vậy cứ làm như thế đi, bệ hạ cứ từ từ là được!” Lời còn chưa nói xong, nàng đã giật dây cương, phi ngựa vọt lên trước,
nhanh như một mũi tên, Minh Trọng Mưu ngẩn ra, thuận miệng dặn thị vệ
tùy tùng không cần phải đi theo, bao vây kín khu săn bắn lại, đừng để
những người không phận sự xông vào, sau đó thúc ngựa vội vàng đuổi theo, vừa giận dữ hét: “Tạ Lâm giỏi lắm, nàng chơi ăn gian!”.
Tạ Lâm phi ngựa rất nhanh phía trước, giọng nói của Minh Trọng Mưu từ
phía xa truyền tới, “Bệ hạ không nói không được chơi ăn gian, xưa nay
thần chỉ làm việc theo ý chỉ của bệ hạ thôi, tuyệt đối không có ý gì
khác!”.
Minh Trọng Mưu bực bội nói: “Nàng trung trinh lắm, chỉ có điều toàn đối
chọi lại với ta! Nàng cứ đợi đấy, để xem ta sẽ săn con mồi là nàng như
thế nào!” Nói đoạn, vung roi lên, thúc ngựa phi càng lúc càng nhanh,
hưng phấn đuổi theo.
Tạ Lâm không nhịn được phá lên cười, “Vậy thần đợi bệ hạ!” Nói xong, cũng phi ngựa lao vút đi.
Hai người một trước một sau, xuyên qua khu rừng, khiến chim chóc muôn
thú bay lên rào rào, dọc đường đi trông thấy thế, Minh Trọng Mưu liền
thuận tay giương cung bắn, trên mũi tên của hắn đương nhiên có ấn ký của hoàng gia, nên không cần phải cẩn thận phân biệt với người khác, vì thế cứ tiện tay vứt luôn ở đấy, đợi mọi việc xong xuôi sẽ có thị vệ tới
nhặt.
Tạ Lâm cũng muốn làm theo, nhưng khả năng cưỡi ngựa của nàng kém hơn
Minh Trọng Mưu nhiều, việc bắn tên trên lưng ngựa lẽ nào lại có thể tùy
tiện làm được sao? Tên thì chẳng trúng được bao nhiêu, mà ngược lại ngựa lại chạy chậm hẳn đi, thậm chí vì nhìn đăm đăm vào thú rừng quá nhiều
mà đầu váng mắt hoa. Tạ Lâm thử mấy lần nhưng không ổn nên không dám làm tiếp nữa, chỉ đành quất ngựa phi nhanh, không màng đến những việc không liên quan nữa.
Hai người một trước một sau, ngựa của Minh Trọng Mưu đuổi theo càng lúc
càng gần, nhưng may mà lớp hàng rào rất cao dựng lên sừng sững đã ở phía trước, lá cờ của Đại Sở rực rỡ tung bay ngay trước mắt, trong lòng Tạ
Lâm thấy yên tâm, lúc trước đã nghĩ lần đi săn này thua chắc, nhưng thi
cưỡi ngựa thì ngon ăn hơn nhiều, nào ngờ vừa mới thở phào nhẹ nhõm một
hơi, thì lại thấy cách đó không xa từ đằng sau lưng có một cái bóng bay
vút lên không trung, thân mình lao về phía trước, chân ngựa cong lên,
vừa hay vượt trước ngựa của Tạ Lâm đúng một vó ngựa.
Con ngựa bay lên không trung, rồi đáp xuống, bốn chân thon dài hữu lực
vững vàng giẫm xuống đất, Tạ Lâm thầm than, không ngờ bản thân mình lại
thua ngay ở những phút cuối cùng.
Hóa ra Minh Trọng Mưu thấy sắp thua tới nơi, liền kéo dây cương, hai
chân kẹp chặt bụng ngựa, giống như các cao thủ thi triển khinh công, khó khăn lắm mới điều khiển ngựa vượt trước Tạ Lâm được nửa bước giành
chiến thắng.
Tạ Lâm cáu tiết mỉa mai: “Công phu này của bệ hạ không kém hơn giang hồ
Du Hiệp Nhỉ đâu, đương nhiên nếu so với những thần tử như thần thì chắc chắn là mạnh hơn hẳn rồi.”
(Du Hiệp Nhi là người ỷ mình dũng mãnh, thích giảng giải về nghĩa khí nhưng lại coi thường sinh mệnh.)Minh Trọng Mưu cười ha hả, “Thắng tức là thắng, lúc trước nàng cũng
không nói khi thi cưỡi ngựa không thể dùng võ công, huống hồ cũng không
biết ai đã thúc ngựa chạy trước, ta còn chưa tính toán với nàng việc
nàng chơi ăn gian đâu đấy, Tạ khanh của trẫm thua tức là thua, nàng
không định chối đấy chứ?”.
Lời này hiển nhiên là một câu khiêu khích trần trụi, Tạ Lâm khó khăn lắm mới nhịn được, hừ mũi một tiếng, hơi quay đầu đi hướng khác. Minh Trọng Mưu ghé sát lại gần, trêu tức: “Thừa tướng đại nhân của trẫm sao lại
không nói gì thế?” Hắn cẩn thận quan sát nàng, chỉ thấy khuôn mặt đối
phương đẹp như tranh vẽ, da mặt trắng nõn nà, cánh môi hồng nhuận trơn
bóng, yết hầu hắn động đậy, lại càng trêu già hơn: “Xem ra Thừa tướng
đại nhân muốn trẫm hôn nàng rồi.” Nói đoạn, càng lúc càng ghé sát vào
mặt nàng hơn.
Tạ Lâm ngẩn ra, vội vã điều khiển ngựa lùi về phía sau, “Bệ hạ đang nói
gì vậy?” Khuôn mặt trắng trẻo của nàng thoáng ửng hồng, hiển nhiên là
xấu hổ vì những lời hắn vừa nói, “Thần…… thần thua thì tức là thua, có
ai mà không thất bại đôi lần chứ? Chẳng qua là hôm nay sẽ ở cùng với bệ
hạ thôi mà…… có gì ghê gớm đâu?”.
Vốn dĩ khi đồng ý thi cưỡi ngựa với Minh Trọng Mưu, Tạ Lâm đã chuẩn bị
sẵn âm mưu rồi, vì nàng biết bản thân dù sao cũng không thể bằng được
đàn ông, càng không thể so được với một người luyện võ từ nhỏ đến lớn
như Minh Trọng Mưu, nhưng không ngờ võ nghệ của Minh Trọng Mưu lại lợi
hại như vậy, dù đã chơi ăn gian cũng vẫn không thắng được. Nàng vốn dĩ
đã đuối lý, vì thế khi Minh Trọng Mưu ép sát từng chút từng chút một,
chỉ biết lùi về sau mà thôi.
Hiếm có khi thấy Tạ Lâm xấu hổ như vậy, điều đó khiến Minh Trọng Mưu
nhìn đến ngây ngẩn, thường ngày hắn quen thấy dáng vẻ nắm chắc mọi việc
trong lòng bàn tay của nàng rồi, nhưng khi hai người ở riêng bên nhau,
nàng dần dần để lộ những biểu cảm mà người ngoài chưa bao nhìn thấy,
khiến trái tim Minh Trọng Mưu như bị một chiếc lông vũ gãi lên, hắn chầm chậm vươn tay ra, ngón trỏ khẽ khàng lướt qua gò má Tạ Lâm, từ đôi mày
khóe mắt đến cánh môi, không kìm được cảm giác rung động.
“Ta thật sự bị bụi bay vào mắt rồi mới không nhìn ra thân phận con gái của nàng.” Hắn buồn bã nói.
Tạ Lâm ngẩn người, thoáng ửng hồng trên má biến mất sạch sẽ, nàng cúi
mắt xuống nói: “Nhìn ra để làm gì chứ?” Đối với nàng mà nói, hoàn toàn
không nhìn thấy gì mới là an toàn nhất……
Minh Trọng Mưu nghe nàng hỏi thế, liền nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng mình, “Nếu như nhìn ra, thì ta và nàng có lẽ sẽ mất ít thời gian
hơn, nhìn từ bức tranh đó có thể thấy rõ ràng nàng đã thích ta từ mười
năm trước, nếu không ta…… cũng không kéo dài đến hôm nay, có khi ta và
nàng nàng đã về chung một nhà, sinh một đàn con từ lâu rồi.”
Câu cuối cùng, hắn nói cực nhỏ, Tạ Lâm không nghe rõ lắm, bèn nghi ngờ hỏi lại: “Cái gì cơ?”.
“Không có gì.” Minh Trọng Mưu cười lắc đầu, đoạn lại nói tiếp: “Dựa vào
trí thông minh của Thừa tướng của trẫm, chắc sẽ biết tại sao trẫm lại
muốn thi cưỡi ngựa với nàng chứ nhỉ?”.
Tạ Lâm không ngờ hắn vòng vo các kiểu rồi cuối cùng lại vòng về chủ đề
này, gò má lại càng thêm ửng đỏ, “Biết thì sao chứ? Người là vua một
nước, đi một thân một mình thế này vốn dĩ là việc rất nguy hiểm.” Đau
đầu nhất chính là nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều mà điên cùng hắn.
Minh Trọng Mưu cười đáp: “Ta vốn muốn hai chúng ta được ở riêng với
nhau, mấy tên thị vệ đó bám theo sau, khiến người ta thấy bực mình, nàng không biết chứ, bình thường ta và nàng lúc ở trong cung, phải tránh con mắt soi mói của quần thần, chi bằng lúc ở ngoài cung, cứ mặc sức ngắm
cảnh sắc thiên nhiên đi, nếu ta không phải là hoàng đế Đại Sở, chỉ sợ đã kéo nàng du ngoạn khắp các nơi trong thiên hạ này rồi.” Hắn nhìn Tạ Lâm hồi lâu không nói gì, nhướng mày nói, “Đừng nói với ta là nàng không
muốn ngắm đấy.”
Rất lâu sau, Tạ Lâm mới chậm rãi hỏi: “Bệ hạ, theo những gì thần thấy, hình như bệ hạ chưa từng bỏ bê việc luyện võ.”
Minh Trọng Mưu buộc cung tên bên mình ngựa, cười to đáp: “Ta thân là nam nhi, đương nhiên phải chăm chỉ luyện võ rồi, thêm nữa quân đội là để
bảo vệ quốc gia bách tính, ta là người đứng đầu cả thiên hạ, sự sống
chết của muốn dân đều nằm trong tay ta, tất lẽ phải tận tâm lo lắng,
không quên mối nhục ngày xưa.”
Tạ Lâm trầm mặc rất lâu, đáp: “Bệ hạ có đảm bảo câu này không có chữ nào là giả không? Thần biết bệ hạ luyện võ từ nhỏ, mong muốn lớn nhất là
được chinh chiến nơi sa trường, ngay cả khuôn mặt cũng dịch dung thay
đổi, hoàn toàn là vì muốn được làm tướng quân thống lĩnh binh sĩ xông
pha trận mạc. Để bệ hạ bị long bào trói buộc, bệ hạ…… thật sự không cảm
thấy bí bách sao?”.
Câu hỏi này của Tạ Lâm, thực sự đã cất trong lòng nhiều năm nay giờ mới
nói ra, trước đây là vì vạch mưu tính kế xây dựng giang sơn cơ nghiệp
cho Minh Trọng Mưu, cũng nghĩ từ bỏ hết những công huân bất hủ là chuyện vô cùng gian nan, nhưng nàng chưa từng hỏi nghiệp đế vương rốt cuộc có
phải là điều hắn thực
lòng mong muốn không. Nàng vạch kế hoạch cho hắn
đến tận giờ, liệu hắn có thích không?”.
Người hắn tôn sùng kính trọng nhất, là tướng quân Hầu Thiết Tranh, nếu
không phải muốn thu lại binh quyền của đối phương, thì nàng cũng sẽ
không dồn đến chân tường như vậy. Con người Tạ Lâm vốn không phải âm
hiểm gì, nhưng chốn quan trường quyền mưu, có những lúc không thể không
làm như vậy. Tạ Lâm nhớ mang máng, lúc ấy Minh Trọng Mưu rất không vui
về chuyện này, vậy bây giờ có thích không?
Minh Trọng Mưu nghe nàng hỏi như vậy, chẳng biết trả lời sao. Suy nghĩ
cẩn thận, nghiền ngẫm mong muốn của bản thân xong, hắn nói: “Đời người
có hạn, thay đổi qua lại chỉ trong một sớm một chiều, đương nhiên cũng
chỉ có thể có một số lý tưởng và hy vọng mà thôi, như là với nàng chẳng
hạn.” Hắn nhìn Tạ Lâm, nhẹ nhàng nói, “Nguyện vọng đầu tiên trong đời ta chính là mong được nắm tay nàng đến già, người trong thiên hạ có thể
biết chuyện nàng và ta, cũng có thể biết cái danh gian thần của nàng
hoàn toàn là giả, nhưng nếu nàng trở thành Hoàng hậu của ta, thì hậu
cung hiện tại sẽ bị thẳng tay xóa sổ, nàng thấy sao?”.
Tạ Lâm đã nghe hắn nói như vậy rất nhiều lần trước đây rồi, giờ hắn nói
đó là nguyện vọng, nàng cũng chỉ biết im lặng không nói gì.
Minh Trọng Mưu lại nói: “Thời niên thiếu ta quả thực hy vọng có thể xông pha chiến trường, vì thế đọc binh thư luyện võ nghệ đều là vì một ngày
nào đó trở thành anh hùng bảo vệ giang sơn, nhưng ta vốn dĩ xuất thân từ hoàng thất, tất nhiên không thể có địa vị quyền lực như kiểu Thái tử
được, thậm chí muốn chinh chiến bốn phương cũng không thể, biện pháp tốt nhất chính là rời xa nơi kinh thành phiền phức, làm một Quận vương nhàn tản.”
Vị trí hoàng đế của Đại Sở, vốn dĩ chỉ có một người có thể ngồi, Minh
Trọng Mưu ngày đó không phải con trai ruột của hoàng đế Vĩnh Lưu, đương
nhiên không nên mưu tính những chuyện kiểu này, nếu không sẽ là đại mưu
nghịch.
“Nhưng giờ, ta đã ngồi lên vị trí này,” Minh Trọng Mưu nhìn thẳng vào
mắt Tạ Lâm, ánh mắt toát lên vẻ kiên cường cứng rắn, “Cho dù ta không
muốn ngồi lên vị trí này thì sao? Cho dù ta không muốn đứng trên vạn
người thì thế nào? Nghĩ kỹ lại thì thiên tử và tướng quân có gì khác
nhau đâu, đều là hết lòng lo lắng cho xã tắc, đều là suy nghĩ cho toàn
cục cả, biển lớn dung nạp khắp trăm sông mới có thể làm được việc lớn.”
“Ta chỉ muốn bảo vệ bách tính của ta, để bọn họ được cơm no áo ấm, vui
vẻ khỏe mạnh, bên ngoài vắng bóng ngoại xâm, đây vốn là ước mơ trước giờ của ta, làm vua hay làm tướng đều cần đến thủ đoạn, nếu đã như vây,
đương nhiên sẽ không cảm thấy có gì khác biệt giữa ước mơ khi còn bé và
hiện tại.”
Gió hiu hiu thổi bay những chiếc lá trên cây phát ra âm thanh xào xạc,
từ phía xa dường như còn nghe thấy tiếng chim chóc bay ríu rít.
Tạ Lâm nghe Minh Trọng Mưu chậm rãi nói những lời đó xong, tâm tư vô
cùng phức tạp, cảm xúc trong lòng như nổi cơn sóng dữ mênh mông mãnh
liệt, “Thần sẽ dốc hết tâm sức giúp bệ hạ bảo vệ giang sơn này chu
toàn.”
Minh Trọng Mưu cười cười, “Nói những lời này làm gì, vua vua tôi tôi gì
chứ, mấy câu ấy chỗ nào nàng cũng có thể nói với ta, nhưng lúc chúng ta ở riêng bên nhau mà nàng còn nhắc đến, thì nghĩa là đang lãng phí thời
gian của chúng ta đấy.”
Tạ Lâm ngẩn ra, cũng bật cười, “Đúng là đường đột thật, thần sẽ không nói nữa.”
Hai người cưỡi ngựa sóng đôi đi bên nhau, không khí trong rừng mát mẻ,
cây cỏ tươi non mơn mởn, khiến sắc xanh trở nên rực rỡ hơn hẳn, khung
cảnh đặc sắc này nơi nào trong chốn hoàng cung đại nội có thể so sánh
được? So với kinh thành phồn hoa, lại càng yên bình tĩnh lặng hiếm thấy.
Chốn rừng núi chim hót hoa thơm, tuy rằng không có sông suối, nhưng có
thể nhìn thấy sắc xanh của cây cỏ là đủ khiến người ta quên hết mọi ưu
phiền trên thế gian.
Minh Trọng Mưu chậm rãi nói: “Xem ra lần này tổ chức săn bắn đúng là
không sai, đây là lần đầu tiên tổ chức trường săn ở đây đấy, ngày trước
làm gì có trường săn khiến người ta có cảm giác rời xa thế tục như thế
này.”
Tạ Lâm tủm tỉm cười, vừa gạt một nhành cây chìa ra sang một bên, vừa
nói: “Nếu bệ hạ có nguyện vọng, thì thần cũng có nguyện vọng.”
Minh Trọng Mưu vừa nghe xong, liền nhướng mày hỏi: “Ồ? Nói thử nghe xem nào.”
“Thần từng nghĩ, nếu có thể bình an yên ổn đến già, thì chắc chắn sẽ có
ngày trả lại mũ quan quy ẩn, đến lúc ấy chi bằng thần sẽ rút lui sớm một chút, tìm một nơi yên tĩnh rợp bóng cây, cày cấy trồng trọt, tận hưởng
nhật nguyệt, ngắm nhìn phong cảnh, quan sát bách tính an cư lạc nghiệp,
rồi sống vui vẻ cùng với họ, có lẽ đó là nguyện vọng của thần.”
Minh Trọng Mưu cau này đáp: “Cái mà ‘nếu có thể’ bình an yên ổn chứ,
nàng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, không có gì thì đừng nói năng lung tung, còn về việc trả lại mũ quan quy ẩn……” hắn ngắc ngứ, “Nếu đến lúc
nàng muốn trả lại mũ quan quy ẩn, thì chỉ sợ có lẽ ta đã già mất rồi,
đến lúc ấy nếu thiên hạ đã ổn định, nếu nàng muốn tìm một nơi yên tĩnh
rợp bóng cây, thì ta sẽ cùng ẩn cư với nàng, dù là rừng rậm cũng được,
bất kể là nơi nào đi chăng nữa, ngắm nhìn cảnh sắc sông núi, quan sát
dân cư sinh sống, ta và nàng sẽ ở bên nhau tới già, đây cũng có thể coi
như sống đến bạc đầu.”
Tạ Lâm ngẩn người, “Sao lại thế được? Người là thiên tử, cho dù không là thiên tử nữa, thì cũng từng là bá chủ thiên hạ, sao có thể tùy tiện đến mức ấy? Thần là dân, bỏ đi thân phận triều thần, thì chỉ là một người
dân bình thường, còn bệ hạ vẫn là bệ hạ.”
Mnh Trọng Mưu khẽ hừ một tiếng, “Nếu nàng đã biết ta là thiên tử rồi,
thì lời ta nói mới tính, nàng có phản đối cũng vô dụng thôi.”
Tạ Lâm không ngờ hắn lại lầy lội đến thế, bất giác khóc dở mếu dở, “Bệ
hạ, thân thể người tôn quý, làm sao chịu được vất vả của bách tính bình
thường? Chỉ sợ đến lúc ấy, người lại gào thét đòi quay về.”
“Nàng không phải là ta, sao biết được ta không chịu được vất vả?” Minh
Trọng Mưu mũi hếch tận trời, khoanh tay nói, “Bách tính bình thường có
thể sống được, thì sao ta lại không thể? Hơn thế nếu nàng có thể chịu
được, thì ta cũng có thể!”.
Tạ Lâm thấy dáng vẻ tự phụ mặt mũi vênh ngược lên của hắn, không nhịn
được phì cười lắc đầu, “Thiên tử thì sao chứ? Không phải dựa vào những
gì đọc trong tứ thư ngũ kinh đâu là sống được đâu, có hai con mắt một
cái mũi một cái miệng mà người chảnh quá đấy.” Nàng cũng không khuyên
hắn nữa, nói không chừng…… nói không chừng đến lúc ấy, nàng cũng không
sống được lâu đến thế.
Một căn nhà, hai người, nương tựa vào nhau, sống đến bạc đầu.
Đó là chuyện vui đến mức nào chứ? Nàng chỉ cần thoáng nghỉ tới thôi, là đã cảm thấy cuộc đời này không còn gì uổng phí nữa rồi.
Minh Trọng Mưu thấy nàng đùa vậy, bất giác cáu: “Được lắm, thấy bình
thường nàng đối xử cung kính với ta, suốt ngày bệ hạ này bệ hạ nọ, thì
ra là trong bụng toàn ủ mưu, lần này lại xỏ xiên ta, xem ta trị tội nàng thế nào!” Nói đoạn, lao bổ về phía nàng.
Tạ Lâm “Á” lên một tiếng đầy kinh hãi, “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân
đáng chết……” vừa nói được hai câu, đôi môi của Minh Trọng Mưu đã kề sát
gần cánh môi nàng, môi của hai người rất gần, Tạ Lâm nghe thấy một tiếng “chụt” rất rõ, đang mải ngạc nhiên, thì lại nghe Minh Trọng Mưu nổi
giận nói: “Phạt nàng phải để ta hôn thoải mái trong thời gian mười nén
hương!” Nói xong lại ghé sát lại cánh môi nàng.
Trong lòng Tạ Lâm muốn thổ huyết, đừng nói là mười nén hương, hôn một nén thôi nàng đã không chịu nổi rồi.
Biết làm thế nào được Minh Trọng Mưu sức khỏe cực tốt, bế gọn nàng vào
lòng, nàng muốn giãy ra cũng không giãy được. Minh Trọng Mưu nói được
hai câu, lại hôn tiếp, đầu lưỡi chạm cả vào răng hàm của nàng, nhất định phải quấn quýt triền miên với nàng mới thôi.
Tạ Lâm khinh thường, thấy hắn hôn nồng nàn say đắm, nên cũng không muốn
cự tuyệt, nàng đang muốn nhắm mắt lại, thì đột nhiên thấy có một tia
sáng lóe lên sau lưng Minh trọng Mưu, một mũi tên lông vũ đang bay tới,
Tạ Lâm kinh hãi, lập tức dùng sức lực lớn nhất của bản thân đẩy Minh
Trọng Mưu ra, nhưng không ngờ hắn lại ôm chặt cứng, hai người quấn lấy
nhau lăn khỏi lưng ngựa, Tạ Lâm liền đè thẳng Minh Trọng Mưu xuống dưới
đất, mũi tên cắm vào thân cây phía sau lưng bọn họ phát ra một tiếng
“phập”, kình lực rất lớn, thậm chí vẫn còn rung lên, phát ra tiếng vù vù khe khẽ.
Cánh môi hai người vội vàng tách ra, lúc này chỉ nghe thấy tiếng cười
nham hiểm từ đằng xa vang lên: “Hôm nay được mở mang tầm mắt rồi, ta còn tưởng hoàng đế của Đại Sở là nhân vật anh minh thế nào chứ, nhiễu sự
khiến nước ta và nước Sở chiến trận liên miên, hóa ra lại là một kẻ đoạn tụ, uổng công chúng ta ngày ngày nghĩ cách nên đối phó thế nào, thì
ra..” Nói đoạn, lại phá lên cười, trong tiếng cười chứa đầy vẻ chế giễu.
Hắn cười còn chưa dứt, thì hình như bên cạnh có người nghe thấy tiếng
cười mỉa mải ấy, cũng bật ra một tràng cười phụ họa theo vang vọng khắp
nơi.
Tạ Lâm và Minh Trọng Mưu đưa mắt nhìn nhau, hiểu rằng đối phương quân số đông như vậy, mà bên mình lại chỉ có hai người, hôm nay muốn thoát
thân, chỉ sợ rằng ngàn khó vạn khó!