Lương Tây Châu nhìn người đàn ông đang bước về phía này, đột nhiên rùng mình, có cảm giác như đang “đào góc tường” nhà bạn tốt.
Giang Đông mặt không biểu tình đi tới, một tay đút trong túi, một tay khác gõ gõ mặt bàn, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười, cũng không thèm liếc Ninh Yên Nhiên lấy một cái, chỉ cúi đầu nhìn Lương Tây Châu, “Thế nào, đi hẹn hò sao? Không giới thiệu một chút à?”
Anh (Giang Đông) trên mặt treo nụ cười nghiền ngẫm, nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười, trong đó ngược lại cất giấu lạnh lùng và u ám, làm người đối diện không dám nhìn thẳng.
Giang Đông không dám suy nghĩ quá sâu, đơn giản đem sự tức giận của bản thân quy kết thành việc đột nhiên phát hiện bạn thân là tên đàn ông đểu cáng khiến anh phẫn nộ và oán giận.
Ninh Yên Nhiên nhìn vẻ mặt căng cứng của anh, tròng mắt nhanh như chớp chuyển động, chợt lóe ra một ý tưởng, lập tức nở nụ cười.
“Không…”
“Đúng rồi, trai đơn gái chiếc, không hẹn hò còn có thể làm gì?”
Ninh Yên Nhiên môi đỏ cong cong, trong mắt ý cười nhộn nhạo như hồ ly sắp thực hiện được âm mưu, “Hai người là quan hệ gì, không giới thiệu một chút sao?”
Cô vừa nói chuyện, vừa ngấm ngầm đá một cái vào chân Lương Tây Châu dưới gầm bàn, đánh bay ý đồ muốn giải thích của anh ta.
Bản thân là đương sự, Lương tiên sinh vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người trước mắt đối chọi gay gắt. Nhìn bên này một chút, xem bên kia một cái, trong đầu giống như bị một thùng hồ nhão đổ vào.
Quả nhiên, anh (Lương Tây Châu) càng ngày càng không hiểu thế giới này!
Ninh Yên Nhiên đứng lên, chắn trước mặt Lương Tây Châu, lặng lẽ cầm di động đưa ra trước mặt anh ta, trên màn hình rõ ràng hiện lên một hàng chữ, “Anh thừa nhận chúng ta hẹn hò, tôi liền giúp anh giải quyết một việc cấp bách.”
Lương Tây Châu ánh mắt sáng lên, lập tức đứng dậy, “Đúng vậy, chúng tôi đang hẹn hò!”
Giang Đông nghiến răng, cười lạnh một tiếng, “Phải vậy không? Hôm qua mới ly hôn, hôm nay liền hẹn hò, hiệu suất cao quá!”
Ninh Yên Nhiên chỉ biết Lương Tây Châu vừa mới ly hôn, hoàn toàn không ngờ được mới chia tay vợ cũ một ngày đã đi xem mắt, nghĩ như vậy có chút…..
Trong đầu cô chợt nhảy ra câu nói của Lâm Kiều An mấy hôm trước:
“Có khi nào là lừa gạt không? Thiếu tiền liền tìm cách đi lừa gạt? Chẳng may anh ta đem vợ vào nơi rừng sâu núi thẳm thì làm thế nào?”
Nghĩ đến đây, giữa ban ngày ban mặt, Ninh Yên Nhiên không tự chủ run lập cập.
“Lạnh sao?” Giang Đông nhạy bén nhìn về phía cô, mày rậm nhíu lại, cởi bỏ áo ngoài khoác lên người Ninh Yên Nhiên, động tác liền mạch lưu loát, một chút cũng không cho người khác cơ hội phản ứng lại!
“Mùa đông mặc váy, còn có thể không lạnh được sao!” Anh ghét bỏ mắng một câu, đem áo khoác trên người cô kéo càng thêm chặt chẽ.
Ninh Yên Nhiên há miệng thở dốc, dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép để nhìn anh, bỗng nhiên không thể nói ra lời.
Lương Tây Châu cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, nhìn hai người trước mặt giây trước giây sau đã hòa hợp thay đổi nghiêng trời lệch đất, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
“Đợi chút, hai người, biết nhau sao?”
Giang Đông nhìn vẻ mặt nghi hoặc của bạn tốt, lại thấy Ninh Yên Nhiên đang nhìn chính mình, trong mắt nhiễm ý cười, không khỏi cứng họng.
Thấy anh không nói lời nào, Ninh Yên Nhiên lập tức lùi sang bên cạnh hai bước, dùng hành động thực tế để thể hiện rõ quyết tâm phân rõ giới hạn giữa hai người, “Không quen biết!”
“Quen!”
Hai người đồng thời mở miệng, một bên là đối tượng xem mắt vừa mới gặp mặt hôm nay, bên còn lại là anh em tốt đã nhiều năm, dùng đầu ngón chân để nghĩ Lương Tây Châu cũng biết nên nghe ai.
“Hai người… làm thế nào mà biết nhau?”
Ninh Yên Nhiên trừng mắt nhìn Lương Tây Châu, “Đã nói là không quen mà!”
Vừa nói, trên tay cô hơi dùng sức, véo một cái vào người đàn ông bên cạnh.
Giang Đông mặt không đổi sắc, “Em đang nhéo tôi."
Ninh Yên Nhiên vô tội mỉm cười, “Thật sao?”
Cô thực sự không phải cố ý đâu!
Lương Tây Châu nhìn hai người trước mặt, không hiểu sao đột nhiên có cảm giác bản thân giống như một cái bóng đèn công suất lớn.
“Tôi và cô ấy vì xem mặt mà biết nhau.” Giang Đông niệm tình nhiều năm làm bạn tốt, bớt chút thời gian trả lời thắc mắc “nho nhỏ” của Lương Tây Châu.
“Hai người cũng từng xem mắt sao?” Lương Tây Châu sửng sốt, quên luôn cả ý định thảo luận việc tuyệt giao cùng anh em tốt.
“Đúng.” Giang Đông không thèm nhìn anh (Lương Tây Châu), cúi đầu nhìn Ninh Yên Nhiên, thấy cô đang mở to mắt nhìn mình, cô dùng ánh mắt tự cho là hung ác, không chớp mắt trừng anh.
Giang Đông chợt cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.
“Nhanh như vậy lại đi xem mắt, là mẹ em lại bắt ép sao?”
“Đúng vậy, rốt cuộc “bạn trai hợp đồng” của tôi đơn phương “đá” tôi. Vì thế, tôi chỉ có thể lần nữa gia nhập đội quân đi xem mắt.” Ninh Yên Nhiên nhún vai, nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Giang Đông lại đột nhiên trở lên yên lặng, “Xin lỗi, tôi...”
Ninh Yên Nhiên giương mắt nhìn anh, “Anh làm sao?”
“Tôi… ” Anh nhanh chóng nắm chặt bàn tay rồi buông lỏng, miễn cưỡng nhìn sang bên cạnh, “Không có gì, chỉ muốn nói xin lỗi em.”
“Lần này xem mắt không nhận sai người nữa chứ?” Anh lại hỏi.
“Không có sai, tôi thực ra rất vừa lòng vị Lương tiên sinh này.” Ninh Yên Nhiên chớp mắt, đối với Giang đội trưởng nhe răng nhếch miệng, “Đúng không A Châu?”
Bị cô túm lấy cánh tay, Lương tiên sinh cả người run lên, đột nhiên cảm thấy hơi ê răng.
“Phải!” Nghĩ đến sắp có người giúp đỡ theo đuổi lại vợ trước, Lương tiên sinh chỉ có thể căng da đầu nói,
“Lần đầu hẹn hò đã thân mật như vậy?” Giang Đông ngoài cười nhưng trong không cười, bàn tay đút trong túi siết chặt đến mức khớp xương vang lên răng rắc.
“Gặp được đúng người, chỉ cần một ánh mắt liền có thể xác định, kẻ cổ lỗ như anh không thể hiểu được đâu.” Ninh Yên Nhiên cười đến mi mắt cong cong, đem áo trả lại cho anh, “Tôi tin tưởng Giang đội trưởng cũng sẽ rất nhanh tìm được ý trung nhân, đúng không?”
Giang Đông nhìn cô một cái thật sâu, “Ừ”.
Ninh Yên Nhiên tiếp tục công kích anh, “Hiện tại chúng tôi xem mắt thành công, ngày mai có thể về nhà gặp cha mẹ, có thể thảo luận một chút chuyện đính hôn, đúng rồi, anh (Lương Tây Châu) chưa có con phải không?”
Giang Đông cười lạnh một tiếng, dứt khoát thay Lương Tây Châu trả lời, lạnh lùng gằn từng chữ, “Thật đáng tiếc, cậu ta có con!”
Ninh Yên Nhiên không thèm để ý, “Không sao cả, có thêm một đứa nhỏ còn rất thuận tiện, A Châu, anh nói xem, chúng ta có nên sinh