Giang gia ba thế hệ cũng là một đại gia đình, anh em họ đồng trang lứa có 4 người: Giang Đông, Giang Nam, Giang Tây, Giang Bắc.
Người không hài lòng nhất với tên gọi chính là Giang Tây, chỉ có tên của anh ta là tên của một địa phương.
Trong 4 người thì Giang Đông là lớn nhất, lại là con một, mấy người còn lại đều cùng bạn gái tan tan hợp hợp, chỉ có mỗi mình anh là luôn độc thân, đã sắp qua 30 mà một chút dấu hiệu yêu đương cũng không có, cha mẹ còn chưa kịp nói gì, ông bà nội đã gấp muốn chết.
Chuyện cháu chắt cũng chưa quan trọng, nhưng ông nội Giang sợ nhất là không ai chăm sóc đứa cháu này của mình.
Xem tính tình của anh, khả năng này thật sự rất lớn.
Hơn nữa, trong lòng ông nội Giang cũng có điều lo lắng khó nói, nếu sớm biết đứa cháu này sẽ cô độc nhiều năm như vậy, lúc trước ông sẽ…
Haizzz, nghĩ đến quá khứ, ông nội Giang lại thở dài.
Ông cũng không biết bản thân mình làm như vậy cuối cùng là có đúng hay không, dù sao ông cũng đã giả bệnh nằm trên giường, cháu nội lớn không có cách nào, đành phải thoả hiệp.
“Nếu ông nội muốn con lập gia đình, con sẽ lập tức đi xem mắt.”
Đương nhiên, được hay không còn chưa xác định, nói không chừng còn phải chờ đến kiếp sau.
Ông nội Giang nhìn vẻ mặt thờ ơ của đứa cháu trai, biểu cảm phức tạp: “Ông nội cũng không phải muốn ép con, nhưng dù sao con cũng phải bước ra khỏi quá khứ đi.”
Giang Đông không phản bác, ngồi ở ban công ngắm trăng cả một đêm.
Đến lúc anh đứng dậy, khắp nơi đã đầy tàn thuốc, một đống hỗn độn.
…
Giang Đông nhìn chăm chú biển quảng cáo lướt qua cửa sổ tàu điện ngầm, vẻ mặt bình tĩnh.
Ninh Yên Nhiên chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu sườn mặt của anh thật lâu, đột nhiên phát hiện cách đó không xa có người từ chỗ ngồi đứng dậy, ánh mắt lập tức sáng lên, đi qua thật nhanh, nắm lấy cơ hội ngồi xuống cái ghế trống.
Quả nhiên trời không phụ người có lòng, cuối cùng cô cũng chờ được một chỗ ngồi. Trong lòng cô nghĩ thầm, không khỏi lặng lẽ chảy xuống mấy giọt nước mắt vui sướng!
Không sai, cô chính là lùn phú mỹ đang theo đuổi con đường xem mắt cũng chỉ có chút mong muốn này thôi.
Giang Đông im lặng nhìn cô, không nói lời nào.
Ninh Yên Nhiên trừng to mắt, mặc dù không tình nguyện, vẫn nói: “Chú cảnh sát, chú lớn tuổi hơn tôi, chú ngồi đi.”
Nói xong liền đứng dậy, di chuyển sang bên cạnh, bắt lấy thanh vịn, ánh mắt kiên định.
“Tôi muốn đứng ở đây, làm một học sinh nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
Giang Đông trong mắt loé lên ý cười nhàn nhạt, không hề bất ngờ.
Cô gái nhỏ này giọng nói rất ngọt, nhưng đầu óc lại có chút vấn đề.
Hơn nữa, ăn mặc kiểu này, cũng rất buồn cười.
Trên tàu đã đổi một nhóm người, rất ít người để ý đến bên này, Ninh Yên Nhiên cẩn thận chỉnh lại khẩu trang, chỉ sợ diện mạo rực rỡ của mình bị phơi bày trước công chúng.
Đúng lúc này, cô đột nhiên ngưng ánh mắt, vô thức nắm chặt ngón tay lại, lặng lẽ nhích người đến bên cạnh Giang Đông.
Giang Đông cúi đầu xuống một chút, muốn xem xem lần này cô lại muốn làm cái gì.
Ngay cả chính anh cũng không phát hiện, tâm tình phiền muộn lúc đầu bởi vì cô gái nhỏ kỳ lạ này mà bắt đầu sinh ra mấy phần mong đợi.
Ninh Yên Nhiên kéo nhẹ tay áo của anh, lướt đến bàn tay anh, ở trong lòng bàn tay anh viết mấy chữ.
Thoạt nhìn có vẻ chỉ là đôi nam nữ đang tán tỉnh nhau, nhưng thực tế, Giang đội trưởng không hề có cảm giác đang đùa giỡn tình cảm.
“Nhìn phía sau.” Cô đơn giản viết vài nét, tóm tắt gọn gàng.
Giang Đông giả vờ vô tình quay đầu lại, đôi lông mày lập tức cau chặt, dường như trong nháy mắt hiểu được ý của cô.
“Anh có cảm thấy, người đàn ông kia nhìn rất quen mắt không?” Ninh Yên Nhiên cũng không quá xác định, nhưng nguyên tắc căn bản là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cô vẫn nhanh chóng báo cáo phát hiện của mình cho chú cảnh sát, “Hình như là tội phạm truy nã.”
Trước kia cô làm ở đài truyền hình chuyên mục tin tức, đối với việc này tương đối mẫn cảm. Đương nhiên, bệnh cao nguyên hồng* của người đàn ông này quá nổi bật khiến cô ấn tượng cũng là một nguyên nhân quan trọng.
[Bệnh cao nguyên hồng*: là một loại bệnh đặc thù, trên mặt người mang bệnh có thể nhìn thấy tơ máu hồng nổi lên rất nhiều.]
Giang Đông vỗ nhẹ vào bàn tay cô trấn an, điềm nhiên như không có việc gì thay đổi phương hướng, trong nháy mắt lúc người đàn ông trung niên kia mang theo đứa bé chuẩn bị xuống tàu thì vọt tới, động tác gọn gàng linh hoạt, chặn người lại, tra vào còng tay.
Không ai nghĩ tới, người này không phải hành động một mình, một người phụ nữ trung niên từ bên cạnh xông tới, một giây sau liền muốn bổ nhào lên người anh. Giang Đông nhíu mày, vừa muốn né tránh, đột nhiên nhìn thấy một cẳng chân thon dài bay đến, trên chân còn mang một đôi giày da đầu tròn nhỏ có viền hoa, vô cùng không phù hợp.
Thân thủ Ninh Yên Nhiên đương nhiên là kém hơn so với Giang đội trưởng, nhưng đối phó với người không kịp phòng bị thì chỉ cần hai chiêu khống chế là có thể bắt người.
Đợi đến lúc Giang Đông thu xếp hai người kia xong, Ninh Yên Nhiên đã lôi kéo tay đứa bé kia hỏi thăm tin tức.
“Hai người này và đứa bé xác định là không có quan hệ, chắc là bọn buôn người, có điều em ấy nhỏ tuổi quá, không nói rõ được tên họ cha mẹ và số điện thoại, chỉ biết đang ở nơi đóng quân phía nam, có lẽ không phải là người Ninh Thành.”
Tay Giang Đông gõ nhẹ lên dây thắt lưng hai cái, “Tốt lắm, tôi sẽ mang hai người này về Cục trước.”
Nói xong, anh lại nhịn không được cười một cái, khen ngợi cô, “Làm tốt lắm.”
Anh còn tưởng cô gái nhỏ này chỉ biết gây rối, không ngờ ánh mắt rất sắc bén, thân thủ cũng không tệ, cùng anh phối hợp ăn ý như vậy.
Ninh Yên Nhiên nhếch khóe môi, cười ngọt ngào, còn đưa tay lên chào anh theo kiểu quân đội: “Vì nhân dân phục vụ.”
Giang Đông lắc đầu, gọi điện thoại cho đồng nghiệp nói rõ tình huống, chuẩn bị mang theo đứa bé xuống tàu.
Ngay trước khi tàu điện ngầm dừng lại, Giang Đông quay đầu lại nhìn cô một cái.
Ninh Yên Nhiên đột nhiên giữ lấy tay áo anh, nhỏ giọng hỏi: “Tôi,... tôi sẽ không gặp phiền phức gì chứ?”
Lúc đối đầu trực tiếp với bọn buôn người thì cô không sợ, chú cảnh sát vừa đi, cô liền có chút hoảng hốt.
“Hiện tại biết sợ rồi sao?”, Giang đội trưởng liếc cô một cái, “Yên tâm, sẽ không có việc gì.”
Dù sao cô cũng đã che mình đến kín mít, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng anh lại có chút tiếc nuối không nói nên lời.
Chờ đến lúc xuống tàu điện ngầm, Giang Đông đột nhiên nhớ đến một việc.
Mới vừa rồi anh không kịp phản ứng, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cái thủ pháp bắt người của cô, sao lại nhìn quen mắt như vậy?
…
Lúc Ninh Yên Nhiên đến quán cà phê đã hẹn, thời gian vừa vặn, so với giờ hẹn còn sớm vài phút.
Nhìn quanh quan cà phê vắng vẻ, cô chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lắc lư chân nhỏ, chống cằm phát wechat cho mẹ, “Người này không