Đương nhiên, Ninh Yên Nhiên cuối cùng vẫn từ bỏ trả lời vấn đề này.
Ngay cả câu hỏi đơn giản như thế này cũng không trả lời được, đây chính là học tra* trong truyền thuyết, lần kiểm tra nào cũng 0 điểm chăng?
[*học tra: học sinh yếu kém]
Mẹ Ninh đang ở ngoài cửa, ngưng mắt suy nghĩ, “Ông nói xem, có phải lần này con gái chúng ta có chút vừa ý với người này không? Trước kia lúc gặp phải người nó không hài lòng, liền chê người ta đến không còn gì để nói, nào là dáng người quá lùn, phẩm vị quá kém, thế nhưng lần này lại đánh giá đủ cao, còn khen người ta tốt, như thế nào là tốt? Là đủ điều kiện lãnh chứng sao?”
Mẹ Ning vỗ vỗ tay, nói chắc nịch.
“Người đủ điều kiện lãnh chứng" Ninh Yên Nhiên: “...”
Ba Ninh ngược lại rất đồng tình với suy nghĩ của vợ mình, “Tôi cảm thấy có khả năng, hay là chúng ta cứ sắp xếp một chút, hôm nào cho bọn trẻ đính hôn trước được không?”
Ninh Yên Nhiên lần này hết nhịn nổi, thở phì phì đẩy cửa xông ra ngoài: “Con thấy như vậy không tốt lắm đâu.”
“Chỗ nào không tốt?”, mẹ Ninh trừng cô một cái.
“Mới gặp mặt một lần đã đính hôn? Con nói mẹ nghe, ép duyên như thời phong kiến đã là chuyện vô cùng lạc hậu, con là thiếu nữ thời đại mới, làm sao có thể tiếp nhận mấy cái phong tục cổ hủ đáng lẽ phải bỏ đi này?”
Thế là, trên lưng Ninh Yên Nhiên “lạc hậu" nhận ngay một cái tát.
“Cái này sao gọi là lạc hậu, phải gọi là tiên hạ thủ vi cường*”, mẹ Ninh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Còn nữa, kết hôn còn có thể ly hôn, đính hôn thì sợ gì? Không được thì đổi.”
[*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước mới tận dụng được thế mạnh]
Ninh Yên Nhiên cuối cùng phát hiện, bản thân mình mới là người có tư tưởng cổ hủ.
“Đợi một chút, chẳng lẽ đính hôn thì không cần phải tuân thủ giao ước tinh thần sao?”
Tại sao nghe qua lại giống như đùa giỡn như vậy chứ?
“Người phương Đông chúng ta không để ý chuyện đó đâu”, mẹ Ninh khoát tay, mạnh mẽ nâng chuyện này lên một phạm trù Đông Tây đối lập mới, “Đó là cách nghĩ của người phương Tây, người phương Đông chúng ta không thể tuỳ tiện nghe theo, chúng ta phải có lập trường của mình!”
Ninh Yên Nhiên vỗ tay, đúng đúng đúng, mẹ nói cái gì cũng đúng hết.
“Đúng rồi, rốt cuộc con thấy người này như thế nào? Có muốn hẹn gặp thêm lần nữa không?”, nhân tiện để bọn họ nhìn xem một chút thần thánh phương nào lại khiến cho đứa con gái dầu muối không ăn này của bọn họ phải mở miệng khen như vậy, cũng là để thoả mãn chút lòng hiếu kỳ của người già đó mà.
Nói thật thì, Ninh Yên Nhiên không muốn gặp lại.
Chú cảnh sát người không tệ, dáng dấp cũng hợp khẩu vị của cô, nhưng nghĩ đến hai người là quen biết qua xem mắt, cô lập tức có cảm giác buồn nôn giống như mình là loại thức ăn được bày bán ở chợ mặc cho người ta tuỳ ý lựa chọn.
Trong suy nghĩ của cô, xem mắt không phải là cách thức làm quen bình thường giữa hai người xa lạ, mà giống như kiểu hàng hoá, đến tuổi thì được bày bán trên thị trường, gặp được người tương đối phù hợp thì ghép vào, còn gặp phải người cao ngạo hơn chút, còn phải bị chọn tới chọn lui ép giá, suy nghĩ một chút đều cảm thấy không thể chấp nhận được.
Xin hỏi, loại trao đổi có điều kiện này có khác nào dùng vật đổi vật không?
Nhưng cô lại chẳng thể nói trực tiếp như vậy với mẹ, nếu không rất có thể lại nhận thêm một cái tát nữa.
“Không muốn nhận thêm một cái tát" Ninh Yên Nhiên lựa chọn cách thuyết phục nhẹ nhàng, “Trước tiên để nói chuyện thêm đã, đỡ phải lo lắng khi gặp mặt.”
Mẹ Ninh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, “Vậy để mẹ đưa phương thức liên lạc cho con, bọn con thêm wechat rồi nói chuyện.”
Ninh Yên Nhiên “dạ" một tiếng, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị thêm bạn trên wechat, kết quả một giây sau kinh hồn bạt vía nhìn ảnh đại diện trên màn hình.
Không phải cô có thành kiến, nhưng trong tình huống thực lực kinh tế không tương xứng còn một hai phải dùng hình ảnh xe sang để làm ảnh đại diện, cô quả thật không thể đánh giá cao.
Không đánh giá cao cũng phải trò chuyện, cô cầm điện thoại lên, lạch cạch gõ chữ, một hàng chữ còn chưa đánh xong, phía bên kia đã gửi tin nhắn tới.
“Sao trên vòng bạn bè của cô không có ảnh chụp?”
Ninh Yên Nhiên ngừng tay lại, đem từng chữ từng chữ chào hỏi vừa rồi đã chuẩn bị tốt xoá sạch sẽ.
“Không thích tự chụp.”
“Chụp một tấm đi, tôi muốn nhìn.”
Ninh Yên Nhiên đạp đạp hai chân, vung dép lê rơi trên mặt đất, ôm gối ngồi trên sô pha, sau lưng dường như ngưng tụ một luồng khí đen, lúc đánh chữ còn phát ra âm thanh, lửa bắn tung toé, nhìn ra được tâm tình vô cùng khó chịu.
“Không phải là vừa mới gặp mặt sao.”
Đối phương gửi tới mấy cái icon mặt cười, “Ánh đèn quá mờ, cô lại trang điểm quá đậm, tôi còn chưa nhìn rõ, bây giờ cô chụp 1 tấm đi, chụp cận mặt ấy.”
Cặp lông mày nhỏ nhắn của Ninh Yên Nhiên nhíu lại, thiếu chút nữa ném luôn điện thoại.
Không đúng, người này đổi tính à, làm sao mà tính tình trước sau khác nhau quá vậy.
Còn có, nói cô trang điểm? Cô? Trang điểm?
Ninh Yên Nhiên chân trần ba bước chạy tới trước gương, nhìn trong gương vỗ vỗ mặt, kiểu trang điểm thậm chí không có chì kẻ mắt này cũng bị coi là trang điểm đậm?
Chú cảnh sát chẳng lẽ có hiểu lầm gì về khái niệm trang điểm?
Hiện tại cô nhìn thấy mấy cái icon mặt cười kia vô cùng đáng ghét!
Sau khi cô từ chối chụp ảnh, đối phương lại tiếp tục giảng giải về bữa ăn, còn chấm điểm cô!
“Tóc không buộc gọn gàng, tôi không thích phụ nữ lôi thôi, trừ 10 điểm.”
“Phẩm vị quần áo quá kém, không có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, trừ 10 điểm.”
“Khẩu vị lúc ăn cơm quá bắt bẻ, bị nuông chiều từ bé, sau này kết hôn cũng không thể như vậy, trừ trước 10 điểm.”
Được lắm, cô còn tiếp tục bị trừ điểm.
Ninh Yên Nhiên phồng má, tức giận ném điện thoại đi.
Ý nghĩ muốn đập đầu đối tượng xem mắt quá mãnh liệt, thậm chí còn lấn át cả ý chí muốn giữ anh ta lại.
Người này trông có vẻ tốt, sao lại có thể nói ra những lời low* như vậy? Thật sự low* đến tận đáy!
[*low: thấp kém]
Ninh Yên Nhiên đối với biểu hiện hôm nay của mình thực sự rất hài lòng, từ đầu tới cuối vẫn tuân thủ nghiêm ngặt hình ảnh cô gái nhỏ an phận cổ hủ, tư thế đoan trang, cười không lộ răng, độ cong lúc gật đầu cũng tính toán vô cùng tốt. Lúc tạm biệt, ngay cả chính cô cũng hận không thể tự cho mình một tràng vỗ tay về kỹ thuật diễn xuất.
Nhưng đối phương dường như