Âm thanh nghe rất quen, nhưng tên gọi lại lạ hoắc, đương nhiên “Diệp tiểu thư" cũng không để ý.
Giang Đông cao giọng, lại gọi thêm một tiếng, “Diệp Mạn Mạn!”
Ninh Yên Nhiên đã nhanh như chớp ra đến cửa.
Lỗ tai cô đặc biệt thính, nghe thấy người ta gọi tên ai đó những hai lần, còn cùng bạn thân Lâm Kiều An nhiều chuyện: “cái cô Diệp tiểu thư kia thính lực cũng kém quá, để người ta gọi đến hai lần!”
Nhưng mà lại không hề biết rằng bản thân mình chính là cái cô “Diệp tiểu thư" thính lực kém kia.
Mấy đồng nghiệp đứng bên cạnh Giang Đông không dám thở mạnh, đội trưởng của bọn họ nổi tiếng tính tình kém, nếu ở chỗ này mà phát tác, nói không chừng sẽ kéo người xui xẻo nào đó đi luyện quyền một chút...
Nghĩ đến đây, vài người không nhịn được rùng mình một cái.
Giang Đông hơi cau mày, vừa mới thu hồi ánh mắt, chuẩn bị dẫn mọi người đi ăn trước. Ánh mắt lãnh đạm vừa quét qua, mấy người lập tức hoảng hồn, không hẹn mà cùng chọn một người đẩy ra: “Đội trưởng, người này đi.”
Người vừa mới hôm qua xui xẻo bị chuyện ma đeo bám tra tấn cả đêm Tiểu Trương: tôi là ai? đây là đâu? Tại sao lại là tôi?
Giang Đông bây giờ không có tâm tình thao luyện với cấp dưới, anh thở dài một hơi, đi đến trước mặt vị lãnh đạo vừa mới nói chuyện cùng “Diệp tiểu thư" lúc nãy, “Chào ngài, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc với Diệp Mạn Mạn được không?”
Giám đốc Đài chậm rãi ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi không quen biết này, “Anh là ai? Muốn xin phương thức liên lạc của Diệp Mạn Mạn để làm gì?”
Mà đợi đã, Diệp Mạn Mạn là ai vậy?
Ơ, người này ông cũng đâu có biết.
Ông chỉ là một ông già tội nghiệp vừa mới tan tầm, chẳng biết ai cả, thế mà muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng cũng bị mấy người không hiểu chuyện này đến ngăn cản.
Giang Đông chỉ về phía cửa, có chút nóng vội, lại không thể biểu hiện ra mặt, cả người có vẻ càng thêm hung dữ, đâu có giống người đi cầu cạnh người ta, ngược lại giống như đi ăn cướp.
“Giữa chúng tôi có chút hiểu lầm, cô ấy đem tôi kéo vào danh sách đen.”
Giám đốc đài vỗ tay một cái, “Kéo đen cũng tốt, người trẻ tuổi không nên xã giao trên mạng nhiều, lãng phí thời gian.”
“Tôi nói là số điện thoại.”
Giám đốc đài cũng lười nói dông dài với anh, “Vậy cũng đâu có liên quan gì đến lão già này?”
Cũng đâu phải ông kéo đen anh ta? Cái người gì mà thấy người già muốn ăn cơm cũng không chịu thả, nên sớm bị kéo đen một chút mới phải.
Giang Đông cố gắng đè nén nôn nóng trong lòng, trầm giọng nói: “Tôi vừa mới nhìn thấy cô ấy cùng ngài nói chuyện, nghĩ là hai người có quen biết. Tôi cũng không còn cách nào khác để liên hệ với cô ấy nên mới đến làm phiền ngài giúp một chút.”
Giám đốc đài nghe một hơi, hừ, thằng nhóc này không những dáng dấp hung dữ, mà cách nói chuyện cũng không đáng tin cậy.
Người vừa rồi nói chuyện với ông là Ninh Yên Nhiên, đâu ra Diệp Mạn Mạn?
Khoan đã, không phải là anh ta để ý Ninh Yên Nhiên, mới cố ý tìm cách xin phương thức liên hệ đấy chứ?
Hừ, mưu kế đơn giản như vậy, làm sao giấu được ông? Ông chỉ mới động não một chút, lập tức nhìn ra!
Những người trẻ tuổi này, nhìn thấy mấy cô gái liền nảy sinh ý nghĩa xấu xa.
Bị giám đốc đài níu lại giảng đạo lý hết nửa giờ, bất kể là Giang đội trưởng hay mấy người đồng nghiệp đi cùng đều là một vẻ mặt khó hiểu mờ mịt.
Xin hỏi, rốt cuộc bọn họ tới đây làm gì? Tại sao lại phải nghe toạ đàm giáo dục hết nửa ngày?
Sau khi trở về, Tiểu Trương cùng với mấy đồng nghiệp lập tức đi điều tra cái vị Diệp tiểu thư trong truyền thuyết kia.
Dù sao cũng là đối tượng xem mắt đầu tiên của Giang đội trưởng, tuy rằng lúc đầu anh không cho bọn họ điều tra chi tiết, nhưng hôm nay gặp mặt một lần, thực sự không ngăn được bọn họ bát quái nhiều chuyện.
Đi đâu tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy để xem mắt? Bây giờ đi xem mắt còn kịp không? Bọn họ cũng muốn!
Nhưng mà, tư liệu được tra ra lại khiến mọi người đột nhiên yên tĩnh.
Tiểu Trương bối rối nói: “Người này… người này với người hôm nay chúng ta gặp, giống như là hai người vậy?”
Ngữ khí của cậu ta vô cùng do dự, tuy rằng khuôn mặt trong ảnh và bên ngoài cũng sẽ có khác biệt, nhưng khác biệt đến mức này thì cũng lớn quá rồi?
Lão Từ mặt mày ủ ê đốt một điếu thuốc, đột nhiên hút một hơi, thâm trầm nói, “ phụ nữ ấy à, trang điểm và không trang điểm hoàn toàn là hai khuôn mặt, cái này có thể là do kỹ thuật trang điểm quá xuất sắc, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.”
Dù sao, hệ thống cơ sở dữ liệu sẽ không nói dối, nói dối chính là khuôn mặt của phụ nữ!
Xét thấy lão Từ là người đàn ông đã có vợ, so với mấy người đang ngồi đây đều không có kinh nghiệm, cũng không có ai có lý do phản bác.
Thế là tiểu Trương ngây thơ, người chưa từng trải qua chuyện yêu đương, cứ như vậy tin tưởng!
…
Giang đội trưởng là đang tìm một người để giả làm bạn gái, mà bên kia, quá trình phát triển chuyện yêu đương của Ninh Yên Nhiên cũng là trở thành tâm điểm chú ý của cả nhà.
“Trò chuyện thế nào rồi? Khi nào thì có thể mang về cho chúng ta nhìn một chút?”
Mẹ Ninh nhìn thấy con gái vào cửa, phim truyền hình cũng không xem nữa, cẩn thận dò hỏi.
Nhắc tới chuyện này Ninh Yên Nhiên còn thấy giận, ngày hôm đó cô còn cảm thấy có chút hợp ý, cùng với anh ta tìm một đề tài chung để nói, nói đến những chuyện liên quan công việc, anh ta ra vẻ cao thâm còn chưa tính, đụng tới chút vấn đề còn giả vờ không hiểu.
Ninh Yên Nhiên cũng không phải kiểu người thích tự ngược mình, trực tiếp vạch trần anh ta nói dối, kết quả giây tiếp theo đã bị cho vào danh sách đen!
Kéo đen cô thì cũng thôi đi, còn chạy đến nói hươu nói vượn với người giới thiệu, quả thực giống như trẻ con không nói đạo lý.
Ninh Yên Nhiên tức giận gặm quả quýt: “Chẳng ra gì, cho con vào danh sách đen rồi, không gặp.”
Mẹ Ninh cũng không thất vọng, ngược lại còn hưng phấn hỏi, “Vậy khi nào chúng ta gặp người kế tiếp?”
Bà lúc trước vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng chồng mình, không trải qua chuyện xem mắt, chỉ mới thấy trong phim truyền hình, cho nên đặc biệt muốn tận mắt chứng kiến.
Ninh Yên Nhiên ăn quýt chua nheo cả mắt lại, “Thôi mà mẹ, cho con nghỉ vài ngày đi, có đàn ông hay không có đàn ông, làm sao quan trọng bằng giấc ngủ chứ?”