Giang Hồ Lớn Như Vậy

Thứ bốn mươi bốn


trước sau

Chương thứ bốn mươi bốn

Chuyện cũ không rượu nghe có chút nhạt nhẽo. Lệ Tuỳ nói: "Lệ gia thế đại kinh thương, cha ta ở Kim Thành phụng mệnh triều đình khai thác mỏ muối sắt ngầm, khi đó đóng thuế hai phần, quan mua năm phần, tự bán ba phần xem như hưởng lãi khá lớn. Vạn Nhận Cung ngày nay, còn có mỏ vàng dưới địa cung đều là do ông ấy phát hiện ra từ trước."

Mỏ muối sắt là buôn bán lớn, liên quan đến cả dân sinh và quân bị. Có thể thâu tóm được hạng mục làm ăn này từ tay triều đình đều không phải người bình thường. Chúc Yến Ẩn cảm thấy dựa theo chiều hướng đó, Lệ gia hẳn là sẽ nuôi được một đứa con trai ngốc nhà địa chủ mới phải, sao tự nhiên lại biến thành đại ma đầu giang hồ người gặp người sợ?

Lệ Tuỳ nói tiếp: "Hồi ta được năm tuổi, một mỏ quặng ở ngoài thành xảy ra sạt lở, lúc ấy cha mẹ ta đều ở dưới lòng đất. Đến khi người ta kéo được bọn họ ra, cha ta đã đi rồi, mẹ ta cũng như ngọn đèn trước gió, nói sảng trong khi thần trí không rõ, chẳng chống đỡ được quá mười ngày."

Tuy Chúc Yến Ẩn biết cha mẹ hắn mất sớm nhưng chưa từng nghĩ tới là qua cách thức thê thảm như vậy. Sau một đêm Lệ gia mất đi gia chủ, lại kinh doanh sinh kế mỏ quặng khiến vô số người đỏ mắt, về sau sợ là cũng không được bình an.

"Cha ta còn có mấy đường biểu huynh đệ, bọn họ quả thật cũng không bỏ mặc ta, vẫn sẽ nhớ cho một miếng cơm ăn, một bộ áo mặc, một vài tôi tớ. Chẳng qua tuyệt đại đa số thời gian còn lại đều bận cãi nhau để tranh giành gia sản."

Lại sau này, quan phủ phái người đến thu hồi mỏ quặng, chuyển thành quan doanh. Miếng bánh vàng quý giá nhất của Lệ gia đã không còn nữa, những người anh giành tôi đoạt đó cũng lập tức chim thú tứ tán, cổng Lệ phủ ồn ào huyên náo ngày trước, nay bụi dễ phải dày đến ba tấc. Chính khi ấy, Phan Sĩ Hầu tới, ông nhìn Lệ Tuỳ ốm yếu không ai quan tâm, liên thanh thở dài, rẽ tuyết ôm cháu trai năm tuổi này đi khám đại phu, rồi làm chủ việc bán lấy tiền gia sản không còn đáng bao nhiêu của Lệ phủ, nói sẽ đưa đứa trẻ về Bạch Đầu Thành tự mình nuôi nấng.

Chúc Yến Ẩn nói: "Nghe như vậy, thật ra cũng may mắn sao có Phan Đường chủ."

"Ông ấy không tính là xấu nhưng cũng không được xem là tốt." Lệ Tuỳ rũ mắt, "Năm đó Thiên Chu Đường còn chưa phất lên, giật gấu vá vai qua ngày. Sau khi trở lại Bạch Đầu Thành, chuyện đầu tiên ông ấy làm là dùng tiền bán Lệ phủ để xây dựng một toà nhà lớn."

Chúc Yến Ẩn đã trau chuốt rõ ràng tổng thể của mối quan hệ trung gian này. Lệ phủ lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, mà khi ấy, chỉ có nhận nuôi Lệ Tuỳ thì Phan Sĩ Hầu mới có thể danh chính ngôn thuận mà tròng cổ được con lạc đà gầy xác gầy xơ này. Đương nhiên trong đó nhất định cũng có chân tình muốn giúp bạn cũ chăm sóc con trai. Xét cho cùng, chẳng qua đều là phàm phu tục tử đã có tư tâm, song vẫn còn tính người mà thôi.

Lệ Tuỳ nói: "Từ nhỏ ta đã lầm lì, tính tình cực kém, họ hàng không ai quý ta, có thể đá ra ngoài một cách danh chính ngôn thuận, bất chấp phải lỗ một toà nhà cũng đáng, dù sao bọn họ chẳng thèm có chút bạc ấy."

Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, cái này chính xác nè, hiện tại tính tình của người vẫn rất kém. Y tiếp tục ngoan ngoãn hỏi: "Sau đó ngươi đến Thiên Chu Đường?"

Lệ Tuỳ gật đầu: "Mới ở đó được một năm thì sư phụ tìm tới Thiên Chu Đường dẫn ta đi rồi."

"Ta nghe nói Thiên Môn Tử tiền bối võ công sâu không lường được, là thiên hạ đệ nhất thế ngoại cao nhân." Chúc Yến Ẩn nói, "Sao ông ấy lại đích thân đến tìm ngươi?"

"Ban đầu ta còn tưởng là Phan Sĩ Hầu muốn tống ta đi. Về sau mới biết, khi ta ba tuổi sư phụ đã từng gặp ta ở Kim Thành. Lúc đó ông ấy vui mừng quá đỗi, nói ta thiên tư hơn người, là kì tài luyện võ trăm năm khó gặp được một lần."

Nhưng khi ấy Lệ phủ đang yên ổn, đúng vào thời điểm đại phú đại quý muôn hoa như gấm, phu thê Lệ thị nỡ lòng nào tiễn đứa con trai duy nhất đi, còn vừa tiễn chính là xa ngàn dặm? Thiên Môn Tử quẩn quanh ba tháng cũng không đạt được mục đích, về sau đành phải để lại thư từ, mong mỏi tương lai nhỡ còn có cơ hội.

"Ta đoán là sau khi cha ta gặp chuyện, mẹ ta biết họ hàng trong nhà hoàn toàn không đáng tin, so với để ta đi ăn nhờ ở đậu, chi bằng giao ta cho sư phụ thoạt nhìn thật lòng thật dạ, vì thế trước lúc lâm chung đã sai người gửi lời nhắn đến Tuyết Thành."

Chúc Yến Ẩn lại thăm dò hỏi: "Ban đầu, vì sao ngươi tưởng là Phan Đường chủ muốn tống ngươi đi, ông ta đối xử với ngươi không tốt à?"

"Ông ấy đối xử với ta không tệ, ăn mặc tiêu xài đều giống như con trai duy nhất của mình, ngay cả luyện võ cũng chung một sư phụ."

Nhưng vấn đề cũng chính nảy sinh từ mọi thứ giống nhau. Tư chất của Phan Cẩm Hoa vốn đã có chút kém cỏi, lại bị Lệ Tuỳ tương phản, quả thực càng thêm không nhìn nổi. Khổ nỗi Phan Sĩ Hầu lại khao khát mong con trai cá chuối hoá rồng, mỗi lần qua đốc thúc hai người luyện võ, đều sẽ bị chọc giận đến mặt mũi trắng xanh, chân tay run rẩy, có lần thậm chí còn tức phát khóc.

Chúc Yến Ẩn:...

Lão phụ thân sầu khổ thật thảm thương!

Lệ Tuỳ nói: "Sau khi sư phụ đón ta đi rồi, dịp lễ Tết Phan Sĩ Hầu đều sai người đến tặng quà, ngày thường cũng thư từ không cách quãng. Có hai năm còn đích thân tới Đông Bắc thăm ta, nói nếu sống cực quá thì theo ông ấy quay về."

Chúc Yến Ẩn nói: "Vậy ông ấy cũng coi như một trưởng bối không tệ rồi."

"Có lẽ đi." Lệ Tuỳ như đang kể chuyện cũ của một người nào đó chẳng phải mình, "Ta cũng không còn trưởng bối nào khác."

Chúc Yến Ẩn nhìn hắn, nhớ tới những người họ hàng ở Giang Nam. Tuy rằng vì não bị thương, đến bây giờ cũng chưa nhớ ra hết ai là ai nhưng đoàn người nô-nức đến thăm hỏi động viên hồi vừa mới tỉnh lại thì nhớ rõ lắm, thăm đến mãi sau mình phải phát phiền, cảm thấy sao mà nhiều họ hàng như vậy.

So sánh hai bên, y càng cảm thấy Lệ Tuỳ thật đáng thương - tuy rằng chính Lệ Cung chủ khả năng cũng không cảm thấy mình đáng thương, nhưng có một loại đáng thương gọi là con-nhà-giàu-Giang-Nam-cảm-thấy-ngươi-đáng-thương. Vì thế Chúc Yến Ẩn hứa hẹn son sắt nói: "Đợi mấy nữa giải quyết xong chuyện Đông Bắc, ngươi có thể tới nhà ta làm khách, nhà ta nhiều trưởng bối, náo nhiệt."

Lệ Tuỳ cười cười, hắn không nói gì nữa, chỉ tháo bầu rượu xuống, ngửa đầu uống một ngụm.

Chúc Nhị công tử tương đối mềm mỏng, không có giáo huấn đại ma đầu đến chẳng dám ra cửa, y hỏi: "Rượu gì á?"

"Không tên, lần trước đi
ngang qua một quán rượu, cảm thấy khá được nên mua mấy vò." Lệ Tuỳ chìa qua, "Uống không?"

Chúc Yến Ẩn nhận một chút vào chén, rượu có màu đỏ rất nhạt, nghe hương rất thanh, uống vào ngọt trở lại, hàm còn vương hương hoa, khiến người ta nhớ tới cơn mưa lất phất gợn sóng mặt Tây Hồ, cũng vì thế mà rơi vào tần ngần mông lung.

Lệ Tùy nhắc nhở: "Quản gia của ngươi ở ngay ngoài cửa."

"Ta biết." Chúc Yến Ẩn nói, "Rượu này thật ngon."

"Một chén cuối cùng, uống xong về nghỉ ngơi." Lệ Tuỳ lại rót cho y chén thứ hai.

Chúc Yến Ẩn ứng thanh, thâm tâm có chút tiếc nuối, bởi y vẫn rất muốn được giống như đại hiệp trong sách, mặc sức uống đến bất tỉnh nhân sự một lần.

Sau ba chén, Lệ Tuỳ tuyệt tình xách Chúc Nhị công tử còn đang dông dài không muốn về ra khỏi phòng.

Quản gia như trút được gánh nặng, vội vàng đón đầu: "Đa tạ Lệ Cung chủ."

Chúc Yến Ẩn: "... Hừ."

Bỏ đi một cách tức giận rồi.

Lệ Tuỳ lắc đầu cười, cũng xoay người trở về phòng.

Đường huynh đứng trước cửa sổ vây xem toàn bộ quá trình: Đệ đệ ngốc của ta rốt cuộc cảm thấy phiền chán giang hồ rồi sao, hiện tượng tốt!

...

Tác dụng chậm của ba chén rượu không nhỏ, đủ để khiến cho cậu ấm Giang Nam ngủ ngang bị đánh thuốc mê, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

"Công tử." Chúc Tiểu Tuệ nâng y dậy, "Còn váng đầu không?"

Chúc Yến Ẩn muốn chén nước ấm, một hơi uống cạn rồi lại nằm về ổ chăn sau lưng, lười biếng hỏi: "Tìm được Phan Cẩm Hoa chưa?"

"Vẫn chưa, Lam cô nương còn đang tìm. Sáng sớm Lệ Cung chủ và Phan Đường chủ cũng đi ra ngoài rồi." Chúc Tiểu Tuệ nói, "Giang Thần y đang nghiêm cứu thi thể của Trương Tham, Võ Lâm Minh thì náo loạn cả lên, chi bằng chúng ta đừng ra cửa thì hơn, ăn uống ngay trong phòng thôi."

Chúc Yến Ẩn hỏi: "Lưu Hỉ Dương thì sao?"

"Người Lưu Gia Trang vẫn luôn bảo gã bị bệnh, không biết bệnh thật hay giả nữa." Chúc Tiểu Tuệ nói, "Suốt ngày ở trong xe ngựa, chỉ khi nào thời tiết đẹp mới chui ra phơi nắng thôi."

Chúc Yến Ẩn nhìn bên ngoài cửa sổ: "Hôm nay có được xem là thời tiết đẹp không?"

"Khá đẹp, không nóng không lạnh." Chúc Tiểu Tuệ ôm quần áo đứng ở cạnh giường, "Ta hầu công tử thay quần áo."

"Đi đổi bộ khác." Chúc Yến Ẩn ngáp dài, kéo chăn che kín đầu, vo ve nói, "Chọn bộ sang chảnh nhất ấy."

Chúc Tiểu Tuệ: "... Vầng."

Vậy nên nhiễu sa thêu Thuỷ, hơn mười tú nương Giang Nam mới có thể thêu nên một xếp vải, xen kẽ còn khảm tơ tằm vàng mảnh hơn sợi tóc, dưới ánh mặt trời sẽ lấp lánh hào quang như có như không, khoác trên người quý công tử phong lưu tiêu sái, mềm mại toả ra tung bay, bội phần phú quý.

Đường huynh đang tản bộ trong sân nhìn thấy đường đệ thân yêu, sửng sốt: "Ngươi sắp đi dự tiệc nhà ai?"

Chúc Yến Ẩn trả lời, không có, không phải, ta chuẩn bị đến Lưu Gia Trang.

Chúc Hân Hân không có ý kiến gì về ba chữ "Lưu Gia Trang" này, bởi theo quan niệm của y, môn phái giang hồ đều quê một cục như thế đấy. Y chỉ có ý kiến "ngươi đến Lưu Gia Trang một chuyến thì cần gì phải tự biến mình thành như chuẩn bị vào cung đón Trung Thu vậy?" thôi.

Kết quả đường đệ hoàn toàn không có ý định giải thích, xoay người như một áng mây bay đi rồi.

Đường huynh bị coi như không nhìn thấy: Còn chưa nói mà nước mắt đã rơi.

Ngoài thành, đệ tử Vạn Nhận Cung tìm được một tấm áo ngoài ở trên cây, giống hệt tấm Phan Cẩm Hoa mặc ngày đó.

Xem như manh mối, lại không được tính là tin tức tốt.

Dù sao người bình thường đều cần mặc quần áo, đặc biệt là ở nơi núi sâu vào cuối thu chớm đông này. Cởi quần áo ném đi, rất giống minh chứng cho việc đầu óc đang ngày càng mê muội.

Phan Sĩ Hầu: "Cái này..."

Lam Yên tưởng tượng đến hình ảnh nếu Phan Cẩm Hoa đã cởi quang quần áo rồi chạy loạn giữa rừng rậm, cũng bị khiếp sợ đến nửa ngày không nói năng được gì. Xét thấy bản thân còn cần tiếp tục tìm người, để tránh phải chịu nỗi đau đốt mắt, nàng quyết định đẩy nhanh tiến độ, chia đệ tử Vạn Nhận Cung thành ba nhóm, luân phiên nghỉ ngơi.

Phan Sĩ Hầu cảm ơn lia lịa: "Đa tạ, đa tạ Lam cô nương."

Lệ Tuỳ hỏi: "Dọc đường ngươi cũng đuổi theo như vậy?"

"Đúng, một đường này ta vất vả đuổi theo." Phan Sĩ Hầu nói, "Ban đầu tốc độ của nó còn chưa nhanh đến vậy, dọc đường đi vẫn để lại tung tích. Ai ngờ sau đó càng ngày càng tà môn, nếu không phải gặp được hiền chất ở đây, ta thật không biết nên làm gì bây giờ nữa."

Lệ Tuỳ gật đầu: "Tìm cả ngày rồi, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi trước."

Tuy trong lòng Phan Sĩ Hầu canh cánh nhớ con trai, nhưng cũng biết không thể để thân thể của mình suy sụp được, bèn dặn đi dặn lại Lam Yên thêm một lúc nữa, bấy giờ mới rời khỏi rừng núi.

Đúng giờ cơm tối.

Vạn Chử Vân vẫn luôn đợi Phan Sĩ Hầu, muốn hỏi ông chuyện Trương Tham và Thượng Nho Sơn Trang. Một mình Lệ Tuỳ quay về chỗ ở, đệ tử bẩm: "Hình như Chúc nhị công tử đã đi tìm Lưu Hỉ Dương rồi."

Mày Lệ Tuỳ nhăn lại: "Lưu Hỉ Dương?"

Đệ tử còn bổ sung, đi từ giữa trưa, cho đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi Lưu Gia Trang.

Lệ Tuỳ cầm Tương Quân Kiếm, xoay người ra cửa.

Chúc Yến Ẩn đang ngồi trong sân nói chuyện với Lưu Hỉ Dương. Một thân nhiễu sa thêu Thuỷ dưới hoàng hôn hiện ra ánh kim ấm áp, tôn lên cả người khí độ bất phàm, tóc đen được cột cao bằng dải lụa cùng chất, mỗi khi cúi đầu sẽ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn mảnh mai.

Lệ Tuỳ trầm mặc đứng ở cổng viện, cả con người hệt như một tảng băng rắn đe lạnh lẽo.

Vì thế Lưu Hỉ Dương đương trường muốn trốn vào nhà xí - cũng có khả năng là thực sự mắc tiểu.

Chúc Yến Ẩn bình tĩnh quay đầu lại: "Sao bây giờ ngươi mới trở về, ta đợi ngươi ăn cơm tối, sắp chờ đến chết đói rồi đây."

Cuối câu y cố ý kèm theo chút ngữ điệu Giang Nam mềm mỏng dịu dàng, hơi lười biếng, lại hơi giận hờn, cứ như thực sự đã đợi lâu lắm rồi.

Lệ Tuỳ mặt không cảm xúc: "Vô dụng, thế nào cũng phải giải thích."

Giải thích tại sao ngươi lại mặc thành như vậy chạy tới tìm Lưu Hỉ Dương.

Chúc Yến Ẩn:...

Nhàm chán, đi đây!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện