Giang Hồ Lớn Như Vậy

Thứ bảy mươi lăm


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Đã bổ sung c74)

Chương thứ bảy mươi lăm

Tôi tớ rất nhanh đã chuẩn bị xong nước tắm. Tuy điều kiện ở Tuyết Thành thiếu thốn nhưng Chúc Nhị công tử vẫn làm một cái bình phong đặt trong phòng để thêm phần lịch sự. Lúc này Lệ Tuỳ đang đứng ở ngay sau bình phong cởi đồ, dáng vẻ cứ phải gọi là tuỳ ý tuyệt đẹp, Chúc Yến Ẩn ngồi ở mép giường, xuyên qua tầng màn sa mong mỏng, nhìn một cách cực kì tập trung, hơn nữa đơn phương cảm thấy quá ghẹo người rồi, nhất định là hắn đang cố ý.

Vì thế lập tức đứng dậy đi xem.

Lệ Tuỳ ngồi tựa thành bồn tắm, búng một tia nước lên mặt y: "Loại hành vi này của ngươi đặt trong sách gọi là gì?"

Chúc Yến Ẩn trả lời, gọi là lòng yêu cái đẹp ai cũng có, không hạ lưu, rất phong nhã.

Lệ Tùy cười vươn tay: "Qua đây."

Chúc Yến Ẩn bưng một băng ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh, giúp hắn vén mái tóc ướt lên: "Mùi gì thế, tanh nồng như vậy."

"Túi máu." Lệ Tuỳ nói, "Thấy khó ngửi thì lên giường đợi ta."

Chúc Yến Ẩn không nỡ từ bỏ bức hoạ Mỹ Nhân Tắm Rửa này, bèn lấy từ trong tủ ra một lọ dầu hoa, ào ào đổ vào bồn tắm: "Thơm rồi."

Lệ Tuỳ ở giữa đồng hoa ngày xuân ngào ngạt cả tiểu viện này - nín thở: "Ừ."

Chúc Yến Ẩn thúc giục: "Nói nghe xem, tình hình đêm nay."

Lệ Tùy đáp: "Vạn Chử Vân diễn không tệ."

Thanh trường đao đó của ông cũng là giả, cùng nguyên lý với ảo thuật nuốt kiếm của gánh xiếc, tất cả vì khiến cho Nguyên Dã Nguyệt càng thêm tin tưởng người đến cứu ả đã bị trọng thương.

Kế hoạch này Lệ Tuỳ và Chúc Yến Ẩn chỉ nói cho một mình Vạn Chử Vân. Lúc trước Chúc Yến Ẩn còn lo lắng, lo đại thúc trung niên mặt đầy chính khí có thể diễn một cách kín kẽ hay không, nhưng hiện tại nghe thấy hình như cũng khá ổn, không hổ là Võ Lâm Minh Chủ.

Bây giờ ít nhất đã xác định được suy đoán lúc trước không sai, Nguyên Dã Tinh và Ám đúng là cùng một người. Trước khi Lệ Tuỳ đi lên phía Bắc đã tra xét đến bảy tám phần lộ tuyến võ công của đa số các hộ pháp Phần Hoả Điện. Chiêu số của Ám cực kì tương tự Xích Thiên, mà Lệ Tuỳ và Xích Thiên là đồng môn xuất sư, muốn bắt chước ra tám phần cũng không tính là khó.

Ban đầu khi Vạn Chử Vân nghe kế hoạch của hai người có chút khó hiểu: "Không đợi Ám tới, lại phải đóng giả thành Ám?"

Lệ Tùy nói: "Ám sẽ không tới, Xích Thiên hẳn là cũng không, hai kẻ đó lạnh nhạt cực điểm, càng không có bất kì sự thương hại nào với Nguyên Dã Nguyệt cả."

Chúc Yến Ẩn ở bên hỗ trợ giải thích, sở dĩ chúng ta nghiêm hình tra tấn Nguyên Dã Nguyệt, còn nói sẽ truyền tin tức ra bên ngoài không phải là muốn Ám hay một ai khác tới cứu ả, mà là muốn cho Nguyên Dã Nguyệt cảm thấy chúng ta đang bằng mọi cách khiến Ám tới cứu ả."

Cách nói này có chút lòng vòng, Vạn Chử Vân thoáng suy nghĩ một lát: "Cho nên người mà các ngươi muốn đối phó, thật ra vẫn luôn là Nguyên Dã Nguyệt?"

Chúc Yến Ẩn gật đầu: "Phải."

Vạn Chử Vân lại đưa ra nghi vấn: "Nguyên Dã Nguyệt thân là đại hộ pháp Phần Hỏa Điện, nếu có thể từ trên người ả mở ra sơ hở, đương nhiên là làm chơi ăn thật. Nhưng Lệ Cung chủ vừa mới nói Ám đối với ả lạnh nhạt cực điểm, vậy ả dựa vào đâu cảm thấy đối phương sẽ tới cứu mình?"

Chúc Yến Ẩn đáp, dựa vào việc ả vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ về đệ đệ của mình, nếu một người đã mang lòng ảo tưởng, sẽ dùng sức mạnh từ bản lĩnh toàn thân, thuyết phục mình chấp nhận tất cả những sự việc hoàn toàn không có khả năng xảy ra để kéo gần khoảng cách với phần ảo tưởng tốt đẹp ấy. Cho nên chỉ cần Ám là Nguyên Dã Tinh, như vậy kế hoạch của chúng ta sẽ có thể thành công.

Vạn Chử Vân rất nhanh đã đồng ý với kế hoạch này.

Sự thật chứng minh, đầu óc của người đọc sách quả nhiên rất xịn xò, mà võ công của đại ma đầu tương tự rất lợi hại, mặt nạ đen vừa đeo lên, nhờ ánh sáng lờ mờ hư ảo trong sân tiểu viện, chính xác đã hù Nguyên Dã Nguyệt thành kẻ điên.

Hiệu quả của nguyên một bình dầu hoa tương đối kinh người, Lệ Tuỳ nằm trên giường, cảm thấy khả năng là trong suốt tháng tới khứu giác của mình sẽ bị lác. Nhưng Chúc Yến Ẩn lại rất thích mùi hương này, y nằm sấp trên lồng ngực đối phương, chốc chốc lại dán vào ngửi, thơm quá đi, cái tên đại ma đầu đẹp trai mê người nhà ngươi.

Lệ Tuỳ nhéo gáy y: "Sáng mai có muốn cùng ta đi thẩm vấn Nguyên Dã Nguyệt không?"

Chúc Yến Ẩn lập tức gật đầu, muốn muốn.

"Vậy còn chưa ngủ?"

Không nỡ ngủ, ngươi quá thơm. Chúc Yến Ẩn tiếp tục sờ mó, ý đồ sờ ra một vài sự việc, kết quả bị Lệ Tuỳ kéo chăn cuốn chặt: "Ngủ!"

Chúc Yến Ẩn:...

Bị ép đi ngủ, cả đêm cũng chẳng thư giãn được mấy, luôn cảm giác lại có người đang sờ mông mình. Vì thế sáng sớm hôm sau, Chúc Nhị công tử liên tục nhìn chằm chằm Lệ Cung chủ bằng ánh mắt cực kì hồ nghi, ngươi thật là quá dối trá, chuyên gia kêu ta đi ngủ, rồi ở sau lưng lén lút sờ sờ mó mó, cả nhà cùng tỉnh táo cùng vui vẻ chẳng lẽ không tốt ư?

Lệ Tuỳ xua xua tay trước mặt y: "Ngươi sao thế?"

Chúc Yến Ẩn ăn bánh bao, cực kì lãnh ngạo xì một tiếng.

Lệ Tùy:?

Mà Nguyên Dã Nguyệt ở bên kia đã bị ảnh vệ dùng xiềng xích trói chặt lại, ả gần như điên cuồng vùng vẫy suốt một đêm. Lúc này đang đầu tóc bẩn thỉu, mặt mũi nhếch nhác tê liệt ngồi trên ghế, hai mắt y như cá chết ươn bán ở chợ.

Lệ Tùy đẩy cửa ra.

Chúc Yến Ẩn cẩn thận rón rén đi theo sau lưng hắn, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị Nguyên Dã Nguyệt ở trong phòng làm cho giật mình.

Nghe thấy động tĩnh, ánh mắt vẩn đục của Nguyên Dã Nguyệt một lần nữa loé sáng, thanh âm ả khàn đặc, hơn cả mặt giấy nhám thô ráp nhất: "A Tinh, các ngươi đã giết A Tinh!"

Lệ Tuỳ bâng quơ: "Phải, đệ đệ của ngươi chết rồi."

"Không thể nào!" Nguyên Dã Nguyệt hung tợn cắt ngang, "Nó không chết! Nó chạy thoát!"

"Ngươi nên cảm thấy may mắn rằng người tới hôm qua không phải ta." Lệ Tuỳ nói, "Có điều chạy thoát cũng không sao, đã trúng Thất Điệp Tán, cho dù hắn có quay về Phần Hoả Điện cũng chẳng ai cứu nổi, sống không quá nửa tháng đâu."

"Không thể nào!"

Nguyên Dã Nguyệt nhìn Lệ Tuỳ trân trân, cảm xúc trên mặt thay đổi kịch liệt, có phẫn nộ, có sát khí dường như muốn xông ra khỏi lồng ngực, có sợ hãi, có tự trách, còn có lo lắng và căng thẳng, đủ loại như vậy trộn lẫn vào nhau khiến cho ả sắp phát điên rồi, một ngọn lửa bọc trong kịch độc đang ăn mòn toàn bộ lý trí, cũng thiêu đốt tàn lụi ánh sáng dưới đáy mắt.

"Cầu
xin ngươi." Cuối cùng, ả nhận thua, đôi môi loang lổ vết máu mấp máy.

Lệ Tuỳ vẫn lạnh nhạt nhìn ả.

Toàn thân Nguyên Dã Nguyệt nhũn ra: "Các ngươi cho nó thuốc giải, nó sẽ không về Phần Hoả Điện nữa. Các ngươi cứu nó, chỉ cần có thể cứu nó, chỉ cần có thể để ta nhìn thấy A Tinh còn sống, cái gì ta cũng nói."

Lệ Tùy hỏi: "Gã ở đâu?"

Nguyên Dã Nguyệt đột nhiên cao giọng: "Ngươi thề trước, thề sẽ không giết nó!"

Lệ Tùy nói: "Sống chết của gã không phải do ta quyết định, mà là ngươi. Kéo dài thêm một khắc, đệ đệ ngươi sẽ chịu nhiều thêm một khắc nỗi đau kịch độc khoét tim. Từ đêm qua đến hiện tại đã cách nhau khoảng sáu canh giờ."

Nguyên Dã Nguyệt bóp chiếc ghế ra từng vết từng vết máu.

Lệ Tùy đứng lên, dẫn Chúc Yến Ẩn hướng ra ngoài.

"Ở Lâm Tuyết Phong!"

Nguyên Dã Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, bén nhọn lặp lại một lần nữa: "Nó ở trên Lâm Tuyết Phong, nếu các ngươi không cứu nó, ta sẽ giết các ngươi!"

...

Lâm Tuyết Phong.

Vạn Chữ Vân xem bản đồ: "Nằm ở phía Bắc Phần Hoả Điện, địa thế không thấp."

"Là đỉnh núi cao hiểm trở nhất cả tuyết nguyên." Lệ Tuỳ nói, "Lúc ta còn nhỏ đã từng theo sư phụ đi lên một hai lần, mặc dù đang là giữa hè, đỉnh núi vẫn băng tuyết mịt mù, rét buốt tận xương."

Chúc Yến Ẩn mới nghe một chút đã cảm thấy lạnh, địa điểm ma quỷ như vậy chẳng hiểu sao cũng có người muốn ở. Nhưng nghĩ lại, sát thủ và cao thủ lánh đời trong thoại bản cũng rất thích chọn những nơi kì quặc để ở, dường như chỉ có thế mới thể hiện được bọn họ khác với người thường, thuộc dạng cắn răng chịu khổ trong sự quấy phá của lòng hư vinh, thật là tội gì phải vậy.

Lệ Tuỳ nói: "Ta đi lên xem sao."

Chúc Yến Ẩn lập tức: "Một mình ngươi ư?" Và dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ Vạn Chử Vân.

Vạn Minh chủ:...

Thật ra ông cũng tình nguyện đích thân đi, nhưng còn gánh nặng Võ Lâm Minh trên người, nhỡ may Phần Hoả Điện thừa cơ mình và Lệ Tuỳ đều không có mặt, đột nhiên gây khó dễ, chẳng phải là thất trách sao, bèn nói: "Chi bằng để Triệu Thiếu chủ Danh Kiếm Môn dẫn người theo Lệ Cung chủ đi lên Lâm Tuyết Phong."

Chúc Yến Ẩn đối với Triệu Minh Truyền vẫn rất có sự tin tưởng, lập tức hỏi Lệ Tuỳ: "Được không?"

Lệ Tùy gật đầu: "Nghe ngươi."

Thật ra hắn không cần trợ thủ, nhưng không cản nổi con-nhà-giàu-Giang-Nam-cảm-thấy-ngươi-cần, cho nên vẫn phải miễn cưỡng mang theo một món trang sức cỡ lớn.

Triệu Minh Truyền được thương mà sợ: "Ta?"

Chúc Yến Ẩn vỗ vỗ vai hắn, trình diễn ngôn từ thấm thía phong cách Lan tây Sơn: "Chuyện này cực ít người biết, Minh Truyền huynh, ngươi cũng không được kéo chân sau đâu."

Triệu Minh Truyền hai tay ôm quyền: "Nghĩa không thể từ!"

...

Đêm đó, Lệ Tùy cùng Triệu Minh Truyện một trước một sau đi đến quần thể núi Lâm Tuyết Phong toạ lạc.

So với trong thành, nơi đây còn phải lạnh hơn gấp mấy lần. Triệu Minh Truyền cởi áo choàng ra, vừa định xoay người nói mấy câu thì Lệ Cung chủ lãnh khốc cũng đã biến mất rồi, đẳng cấp khinh công này nửa đêm đi vào hoàng cung giả quỷ cũng rất được.

Triệu Thiếu chủ nhanh chóng đuổi theo, võ công của hắn thật ra không tính là thấp, nhưng so với Lệ Tuỳ thì rõ ràng kém không chỉ mấy lần, cho dù đã dùng hết toàn lực, đợi đến khi vất vả leo tới đỉnh núi cũng mệt nổ đom đóm mắt rồi.

Lệ Tuỳ đang đứng trong tuyết, đầu vai đã đọng một lớp khá dày.

Triệu Minh Truyền được thương mà sợ, không ngờ rằng mình lại có thể đạt đến thành tựu "Được Cung Chủ Vạn Nhận Cung Đợi Chờ Trong Tuyết" này, không nói nên lời hoàn chỉnh nữa, lúc lâu mới ngắc được ra một câu: "Lệ Cung chủ, ta... thật sự mất mặt."

Lệ Tuỳ đã rất mất kiên nhẫn rồi, hắn hoàn toàn không có hứng thú gì với người này, đến nhìn cũng không muốn nhìn nhiều, sở dĩ chấp nhận đứng chờ, đều là bởi câu "ngươi phải chiếu cố Minh Truyền huynh một chút" của Chúc Yến Ẩn, vì thế chỉ lạnh như băng xì một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Minh Truyền không dám lơ là, lặng lẽ đi theo sau hắn, tay một mực cầm chuôi kiếm.

Ở nơi khuất gió, quả thực có xây một căn nhà đá tảng nhỏ, nóc nhà đội lớp tuyết rất dày, cửa sổ cũng bị nhũ băng che kín.

Lệ Tuỳ đứng ở ngoài căn nhà một lát.

Triệu Minh Truyền cũng dỏng tai lên nghe, bốn phía tĩnh mịch, chỉ có gió rừng sâu.

"Hình như... không người?" Hắn dò hỏi.

Lệ Tùy nói: "Phải."

Vì thế Triệu Thiếu chủ lại đạt được thành tựu "Cùng Lệ Cung Chủ Triển Khai Trò Chuyện", thật là xuất sắc.

Nếu trong phòng không có ai, vậy cũng không cần cẩn thận từng li nữa. Triệu Minh Truyền cắm chuỷ thủ vào khe cửa xoáy một vòng, dễ dàng cạy rời cái khoá han rỉ, rồi móc từ trong ngực áo ra một hộp lửa, thoáng chốc chiếu sáng bốn phía.

Có giường, có bàn, khả năng ở trong phòng cách vách còn có cả nồi niêu chén đũa, nhưng đều đã cũ nát, không giống như có người sống.

Lệ Tùy hơi nhíu mày, đầu ngón tay quét qua bụi bặm trên mặt bàn. Căn cứ theo lời của Nguyên Dã Nguyệt, khi Nguyên Dã Tinh không phải chấp hành nhiệm vụ sẽ tới đây ở ẩn, không muốn gặp bất kì ai. Nhưng hiện tại xem ra, rất rõ ràng, chủ nhân của căn nhà ít nhất hai ba năm rồi chưa từng trở về.

Triệu Minh Truyền lại lật đệm lật chiếu, lắc đầu nói: "Chăn cũng thủng lỗ chỗ rồi, xem chừng là bị dã thú vào mùa xuân cắn, góc tường còn có cái ổ chuột, ai mà sống được ở một nơi như này?"

"Chiếu sáng căn phòng lên." Lệ Tuỳ phân phó, "Có lẽ sẽ tìm được vài thứ."

***

Chúc mừng tác phẩm "Giang hồ lớn như vậy" của tác giả Ngữ Tiếu Lan San đã đạt 2 tỷ tích phân trên Tấn Giang ????

Một fanart cute, hoạ sĩ 告别酸甜辣养生ty: Ma đầu Cung chủ không bao giờ mặc đồ đàng hoàng và lùm-tuyết-trắng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện