Nàng chỉ vờ bất tỉnh đương nhiên là hay biết mọi chuyện rõ ràng, cả bọn La Khải, Chế Pháp, Ma Lang Nha lại càng rõ chuyện này hơn nữa, biết nàng chỉ vờ quan tâm hỏi đến thì cũng tặc lưỡi thở dài, Chế Pháp nói “Công chúa yên tâm, hắn ta chỉ trúng huyệt đạo mới trở nên như vậy, chỉ cần qua mấy canh giờ là thần y có thể châm cứu giải huyệt xong!”
La Khải lại nói “Công chúa đừng lao tâm đến chuyện nhỏ này, cả hôm nay công chúa vất vả mệt mỏi không ít, công chúa nên nghỉ ngơi sớm mới được.”
Chế Vân nghe vậy lại càng ra vẻ mệt mỏi, vẻ mặt thì nặng nề chán chường nhưng trong lòng mừng thầm, nàng vừa bước ra khỏi cửa đã mừng quýnh chạy đi.
Ma Lang Nha vừa thấy nàng đi khuất thì lắc đầu nói “Không biết công chúa có liên quan gì đến người áo đen đó không!”
Chế Pháp lắc đầu nói “Thuộc hạ nghĩ công chúa hành tẩu giang hồ ngoài đám người Lê Hiểu Bình ra thì không hề qua lại với ai. Người áo đen này võ công cao cường không phải là kẻ tầm thường ít ra đã ở tuổi lục tuần không lý nào lại liên quan đến công chúa chúng ta!”
La Khải lắc đầu thở dài nói “Đúng vậy!”***
Chế Vân vừa đi ra cửa, thì tên lính dẫn đường lúc chập tối đã chạy đến nói “Công chúa không sao, thuộc hạ lấy làm mừng quá!”
Chế Vân nhạt giọng nói “Bọn họ không hay biết gì cả đâu, thế nào rồi! Họ an toàn cả rồi chứ?”
Tên lính mừng rỡ nói “Họ đã ra khỏi thành cả rồi!”
Chế Vân mừng lắm nói “Hay lắm! Mau dẫn đường ta đến đó.”
Tên lính ngơ ngác nói “Công chúa định đi ngay trong đêm mà không đợi đến sáng mai hay sao? Trời đã tối, bên ngoài lại rất nguy hiểm sẽ làm đám tuần tra nghi ngờ mất.”
Chế Vân nghiêm nét mặt nói “Ta thừa biết ngươi có đường thông dụng ra ngoài phủ, ma không hay quỷ không biết. Ngươi đã sống ở đây lúc nhỏ lý nào ta dùng người không tìm hiểu rõ, đừng lôi thôi nữa dẫn đường ngay đi!”
Tên lính nghe nàng nói vậy thì cười hê hê nói “Đa tạ công chúa trọng dụng!”
Nói rồi đi trước dẫn đường đưa Chế Vân đến khu vườn hoa, vào trong cửa tháp miếu nơi ba người Lâm, Lều, Trần Hưng ẩn nấp lúc sáng, dở lớp gạch bên dưới nền tháp thì lộ ra một lỗ hầm thông ra bên ngoài. Cả hai lần theo đường hầm đi ra ngoài, tên lính huýt mấy tiếng sáo lập tức ba người từ trong bóng tối xuất hiện bước ra, thấy Chế Vân liền cúi đầu làm lễ. Nàng thấy vậy khó chịu nói “Tại sao lại có nhiều người như vậy?”
Tên lính cười trừ nói “Công chúa chớ lo, họ đều là huynh đệ tốt sinh tử đồng lòng, bảo đảm không ai phản bội công chúa đâu.”
Cả bọn nghe vậy cùng đồng thanh nói “Bọn thuộc hạ quyết trung thành với công chúa. Ai phản bội chết không toàn thây!”
Chế Vân xua tay nói “Chuyện này không đến mức quan trọng như vậy đâu, các ngươi đừng thề thốt lôi thôi nữa, đi mau thôi!”
Một tên chạy vào trong bóng tối một lúc dắt ra hai con ngựa nói “Công chúa đi ngựa sẽ mau hơn, họ cách đây chỉ hơn ba dặm là cùng.”
Tên lính đở Chế Vân lên ngựa rồi tự mình cưỡi một con khác “Các huynh canh chừng ở đây nếu thấy ai qua lại đây tuyệt đối không được ra mặt, chúng ta chỉ đi một lát sẽ quay lại ngay thôi.” Nói rồi ra roi đánh ngựa chạy đi, Chế Vân phi ngựa theo sau chạy riết trong bóng tối mờ mịt.
Đến ven rừng tên lính lấy trong người hai mảnh đá lửa đánh vào nhau làm ám hiệu, một lúc thấy phía xa cũng có ánh chớp lóe lên, tên lính quay sang Chế Vân nói “Họ kia rồi!”.
Nàng vừa đến gần đã nghe tiếng Cao Bát vọng ra “Có phải công chúa điện hạ đó hay không?”
Chế Vân nghe giọng giễu cợt của y thì bực mình nhảy xuống ngựa hừ giọng nói “Tên tiểu tử ngươi thật đáng ghét, làm sao Hiểu Bình lại quý trọng ngươi được chứ, nếu không có ý của gã ta cứ mặc kệ ngươi trong thất ngục rồi!”
Cao Bát cười khanh khách nói “Ha ha mong công chúa điện hạ xá tội cho, tại hạ là ngươi ăn nói thô lỗ không biết lấy lòng người khác…Phải…!” Nói rồi quay sang Lê Hiểu Bình “Lê đệ có đúng là vừa rồi ta không chọc giận đến công chúa, có phải vậy không!”
Lê Hiểu Bình bước đến mừng rỡ khi gặp lại Chế Vân, xua tay nói “Cảm ơn công chúa, đừng trách huynh ấy, huynh ấy vẫn như vậy đó!”
Chế Vân mím môi nói “Là ta không thích ngươi thân thiết với y mà thôi!”
Lê Hiểu Bình cười trừ nói “Cao đại ca chỉ đùa với công chúa mà thôi.”
Chế Vân mỉm cười nắm lấy tay Lê Hiểu Bình kéo đi một đoạn nói “Ta đến đây chỉ là có chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta đi thôi cứ để mặc họ ở lại đây, ta ra chỗ khác thì hay hơn.”
Cao Bát cười nói “Công chúa đã có ý riêng với đệ đó, bọn ta không quấy rầy đệ đâu.” Nói rồi quay lại ngồi cùng với ba người Võ, Đinh, Thích uống rượu, Võ Danh khẽ rỉ tai Cao Bát nói “Công chúa đã có tình ý với Lê đệ, chúng ta không nên trêu họ làm gì.”
Cao Bát cười khanh khách nói “Lê đệ chúng ta quả nhiên có diễm phúc, hừ, nhưng kết thân với người của hoàng thất quyền quý thì chẳng có kết quả gì tốt đẹp cả.” Nói rồi hí giọng nói lớn “À, các huynh là huynh đệ tốt của Lê đệ có nghĩa là huynh đệ với tại hạ, vậy chúng ta tại sao lại không kết bái làm huynh đệ luôn nhỉ. Đã có rượu đây rồi! Chúng ta uống thôi!” Cả bọn nghe vậy cười hô hô, mỗi người thay phiên nhau uống mỗi người một ngụm lớn bầu rượu, nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Lúc này Chế Vân đã kéo Lê Hiểu Bình đi ra một khoảng xa mới buột miệng