Lê Hiểu Bình thấy chạy không xong, chỉ biết quay lại cười khổ nói “Lão bá, vãn bối không biết mình đã có tội gì mà bị đánh ột trận, nếu có, vãn bối xin lão bá xá tội cho.”
Lão Lâm Ngạc hừ giọng nói “Thối tha quá! Lần trước ta chưa kịp hỏi rõ ràng bị người lừa, lần này đừng hòng ta tha cho ngươi, đợi đấy!”
Lê Hiểu Bình nghe ra chẳng hiểu gì cả, nghĩ rằng lão lầm mình với ai đó, bây giờ có nghĩ mãi gã cũng không biết mình tự dưng đắc tội với lão lúc nào, lừa gạt lão lúc nào, thật đau hết cả đầu. Lần trước không nói không rằng bị lão quần ột trận tơi tả, gã nghĩ đến thôi đã rung lạnh. Gã lấp bấp hỏi “Không biết vãn bối đã đắc tội gì với lão bá?’
Lâm Ngạc xắn áo, xắn quần định nhảy đến cho gã một trận thì lão Lều Tế Bân lôi lại nói “Lão đệ chớ làm càng, ở đây là đâu mà lão gây rắc rối chứ, để đám người trong phủ nhận ra thì không hay đâu. Khi nào ra khỏi đây tìm hắn tính sổ cũng không muộn.”
Lão già đứng cạnh lão cũng khẽ nói “Lều tiền bối nói phải lắm, mong tiền bối bớt giận cho!”
Lão nghe vậy thì hừ một tiếng lui lại nhưng ánh mắt vẫn hau háu nhìn Lê Hiểu Bình như thể sợ gã sẽ chạy đi mất vậy.
Lão đại sư Thích Đạt Lai đứng cạnh Lê Hiểu Bình thấy ánh mắt lão Lâm nhìn Lê Hiểu Bình mà như xoáy vào mình thì khó chịu ‘hừm’ một tiếng nói “ Lão già thối tha ngươi sao cứ nhìn chòng chọc bọn ta vậy hả?”
Lão Lâm Ngạc không những chối phăng mà còn ngạo nghễ cười hề hề nói “Ta nhìn tên tiểu tử trọc ngươi đó, làm gì được ta nào! Còn dám mắng ta thối tha, nhái giọng ta à! Tên trọc đáng ghét ngươi còn thối hơn ta gấp trăm lần đó.”
Lão vốn không biết gã đại sư Thích Đạt Lai mở miệng là mắng người ta thối tha, giờ lại nghe lão già trước mặt nói mình nhái lão thì giận lắm mắng “Lão già khốn kiếp, ngươi nhái ta thì có! Xem ngươi kìa, rách rưới bẩn thỉu chẳng phải là đồ thối tha hay sao.”
Lão Lâm Ngạc trước giờ đã quen bị người ta chửi rủa như vậy không lấy làm khó chịu mà còn khoái trá khi có người đấu khẩu thì cười hê hê nói “Ta bẩn thĩu cũng hơn gã trọc đầu ngươi! Tên trọc ngươi có giỏi thì đánh nhau với ta một trận, ta mà không đánh cho người rách rưới hơn ta, ta làm con ngươi.”
Thích Đạt Lai nghe vậy vận kình lên hai tráp đồng, định phóng ra thì nghe trên bục cao La Chấn hừ giọng, hắn mới từ từ thu tay về, tuy là thu tay về nhưng mặt vẫn hầm hầm bực bội, vừa lui lại phía sau lại chạm phải Lê Hiểu Bình thì mắng luôn “ Tên khốn nhà ngươi tránh xa ta ra!”
Lê Hiểu Bình khổ sở phải tránh xa thêm một chút, may thay vừa lúc đó nghe phía sau lưng một giọng nói ồm ồm quen thuộc gọi lớn “Sư phụ, sư phụ hóa ra là đang ở đây à?”
Nghe tiếng gọi, Lê Hiểu Bình đỏ tía tai mặt mày khi đám đông cùng lúc quắc mắt nhìn về phía người gọi lớn đó, chẳng ai khác chính là Thích Đại Pháp. Hắn dáng dấp to lớn, tay mang một pháp trượng nặng trăm cân, vì thế mà chẳng mấy khó khăn để gạt đám ngươi chen đến cạnh Lê Hiểu Bình, vừa đến cạnh gã hắn đánh thụp pháp trượng xuống nền đá làm hổng xuống một lổ lớn. Đám người phiệt trấn Bạch Long đứng phía sau đều bạt vía, ngay đến hai đại pháp sư Thích Đạt Lai và Thích Đạt Lâm đều trố mắt ra nhìn. Cả hai đưa mắt nhìn nhau vẻ khó hiểu rồi lại tròn mắt nhìn Lê Hiểu Bình, không hiểu ra làm sao cái tên to con thô kệch này lại gọi một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa là sư phụ.
Lê Hiểu Bình hỏi “Mọi người đâu hết cả rồi, sao chỉ có mình ngươi?”
Thích Đại Pháp quay ra sau, quả nhiên ba người, Đinh Lỗ, Võ Danh và một lão già, đầu tóc rối bù, lưng gù, mặt mày lem luốt, gã vừa đưa mắt đến người lưng gù khẽ cười thì nhận ra ngay đó chính là Cao Bát, gã cũng bật cười đáp lại. Cả ba người vẫn không biết làm cách nào để lẩn vào đám đông tiến lên phía trước, vậy mới biết không phải thân hình hộ pháp của Thích Đại Pháp là không có chỗ hữu dụng. Hắn từ lúc đi theo Lê Hiểu Bình đến giờ rất ít khi nói chuyện, đó chẳng qua không phải là thoái quen trước kia mà từ hôm gọi Lê Hiểu Bình là sư phụ, không biết đó là đại phúc hay đại may hay gã là quý nhân phụ trợ hắn mà từ đó đến nay lúc nào trên miêng cũng có thứ để ăn, trên người túi nãi đương nhiên là thừa mứa thức ăn, cùng một vò rượu da trâu uông thỏa thuê. Có phải vì thế hay không mà trông hắn lúc này to lớn đẫy đà hơn rất nhiều. Khi vừa có chỗ đứng yên vị hắn liền lôi bầu rượu da ra hớp vài ngụm thở khò khè, tay móc không biết ở đâu ra một tảng thịt lợn luột nhai ngấu nghiến, thấy Lê Hiểu Bình có vẻ mệt mỏi, mặt mày xanh xao hắn hất vai hỏi. “Đêm qua đến giờ sư phụ ở trong phủ hay sao?”
Lê Hiểu Bình gật đầu nói khẽ vào tai hắn “Ta thấy mọi người vui vẻ cũng muốn ở lại nhưng cô ta thúc ép phải quay về thành đi dạo một vòng, vừa rồi mới vào phủ thôi. Không biết Cao đại ca có giận ta không?”
Thích Đại Pháp gật gù nói “ Đương nhiên là có !”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thở dài một tiếng, lại thấy Thích Đại Pháp mút ngón tay chụp chụp, bàn tay mở nhếch ra trông rất khó coi.
Hai đại sư của phiệt trấn Bạch Long thấy dáng vẻ của Thích Đại Pháp thì vô cùng khó chịu, nãy đến giờ hai người vẫn mặt nặng mày nheo, quan sát vô cùng bức xúc. Vốn hai người không phải là tông sư hay cùng xuất gia một nhà, nhưng vì Thích Đại Pháp đầu trọc ăn mặc kiểu nhà sư, hai người đứng bên cạnh sợ người khác lại hiểu nhầm ba người có quan hệ quen thân, xuất gia cùng một nơi thì xấu hổ, như vậy chẳng phải làm mất mặt hai người hay sao. Hai người giận dữ phẩy tay áo đi ra chỗ khác vì vậy mà Lê Hiểu Bình được một phen dể chịu, lại có chỗ đứng rộng rãi. Một lúc sau ba người Võ,