Đi một đoạn xa, Cao Bát cho đám Chiêm binh quay về, rồi huýt dài một tiếng sáo thì từ trong rừng xuất hiện hơn chục đại hán trong phiệt trấn Ẩn Nam rời chỗ ẩn nấp đi ra. Họ gặp được Lê Hiểu Bình thì mừng rỡ vô cùng nhưng không dám nói chuyện lâu cùng xúm vào đẩy xe lương đi theo lối mòn vào khu rừng.
Đi một đoạn nữa thì dừng lại, Cao Bát quay lại đưa mắt nhìn xung quanh rồi cười nói.
“Bọn chúng không theo chúng ta!”
“Các ngươi đừng vội mừng, lão sư gia ta sẽ mang quân đến đây phóng hỏa đốt rụi khu rừng này xem các người chốn đâu cho thoát!” Chế Vân ngứa ngáy khắp người, đường đường là công chúa nước Chiêm Thành, đi đường một lúc hai chân đã mệt rũ rượi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, miệng thở hổn hển nhưng cũng cố mắng.
“Công chúa bất tất phải giận dữ, tại hạ chỉ là bất đắc dĩ thôi,” Cao Bát thấy mọi người đã đẩy xe lương đi một đoạn mới vỗ nhẹ vào huyệt đạo sau gáy Chế Vân, chỉ nghe nàng kêu lên một tiếng đã té lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
“Cao huynh sao không bắt ả theo, như thế thì bọn chúng không dám châm lửa đốt mất khu rừng, chẳng phải như thế lợi hơn nhiều sao?” Lê Hiểu Bình ngồi xuống kiểm tra xem Chế Vân đã ngất đi thật chưa rồi mới nói.
“Khu rừng rộng ngàn dặm, với chỉ vài nghìn quân thì đến cả năm chúng còn chưa đốt xong một góc. Lê đệ đừng nghĩ vớ vẩn thế, có họa là điên mới đốt khu rừng này. Bọn chúng đến đây mục đích già chẳng ai biết rõ. Nếu ta cứ ẩn nấp ở đây thì tất chúng phải rút đi khi quân triều đình đến cứu viện. Chúng ta mang theo công chúa không những không lợi mà còn rướt họa vào thân, bọn quân Chiêm làm sao dám rút đi khi công chúa bị chúng ta mang theo!” Cao Bát vừa nói vừa rảo bước đi nhanh vào rừng, Lê Hiểu Bình cũng chạy theo cười nói.
“Ồ, vậy mà tiểu đệ không nghĩ ra!” Lê Hiểu Bình đưa mắt nhìn Chế Vân tặc lưỡi “Vậy cứ để mặc ả nằm ở đó, cho kiến rừng hành hạ đáng đời.”
“Huynh đệ nói phải, đám Chiêm binh sẽ đến đây ngay bây giờ để ả chịu khổ một chút thì không đến nổi tệ lắm đâu” Cao Bát đưa mắt nhìn Chế Vân mấy phần tiếc nuối thở dài một tiếng rồi mới rảo bước đi. Được một đoạn mới chợt nhớ ra mình không thuộc đường, đám đại hán phiệt trấn đẩy xe lương đã đứng cả lại đợi phía trước “Tiểu đệ dẩn đường nào! Ta không hiểu nổi khu rừng này lại lợi hại đến như vậy, đi đến đâu cũng thấy các cơ quan được sắp đặt rất tỉ mỉ, đêm qua nếu ta không nhanh thì đã thiệt mạng ở đây rồi.”
“Cao đại ca theo tiểu đệ! Trước kia nơi này được dựng lên để lẩn tránh sự trách phạt của triều đình, sau hai bên giải hòa đã hơn mười năm nó không còn hữu ích nữa nhưng không ngờ hôm này nó lại giúp mọi người. Tiểu đệ nhiều lần cùng với trấn chủ đến đây để luyện võ, săn bắt nên rất rành rỏ khu này, rất ít người biết đường.” Lê Hiểu Bình cười nói vui vẻ dẫn mọi người theo sau.
Cả bọn đi được một lúc thì nghe một tiếng tù và nổi lên đột ngột, một loạt cung tên từ phía sau bắn đến. Cả bọn phát giác ra thì đã muộn, Lê Hiểu Bình trúng tên ngay đùi té vật ra đất, đám đại hán đẩy lương đã bị tên làm tử thương hết không còn người nào. Cao Bát dùng Thạch Mãn Liên Châu gạt tên, xốc tay lê Hiểu Bình ra phía sau xe lương tránh tên. Không ngờ đám Chiêm binh lại theo nhanh đến như vậy, một lúc sau lửa đuốc cháy sáng rực cả một góc khu rừng, tiếng tù và nổi lên liên hồi.
Cả hai vô cùng ngạt nhiên khi đám cung thủ nước Chiêm Thành lại phát tên rất lợi hại, phía trước mặt hai người có mấy thân cây rừng che chắn nhưng đều vô ích. Trời đã bắt đầu sáng, mắt đã nhìn thấy rõ, tên càng bắn đến hai người gắt gao hơn.
Cao Bát vươn tay chụp ba mũi tên bắn tới ném trả lại phía địch, kình lực mãnh liệt chỉ nghe đánh vù vù phía sau những tán cây vài tiếng hét thảm não vang lên.
Hai người đưa mắt nhìn ra khi thấy tên bắn đến đã ngừng hẳn thì thấy hai bóng người, một tung đao, một vung chưởng đánh xuống đầu hai người. Cao Bát giật mình lách người né tránh, tay kia vận kình lực nắm lấy gáy áo của Lê Hiểu Bình ném ra sau thì đã thấy một lưởi đao chém đến bổ đôi chiếc xe lương ra thành hai mảnh.
Thì ra hai người đó là Lý Nhạn và Đinh Ngô Tự. Đinh Ngô Tự tưởng một đao đã chém chết Lê Hiểu Bình thì thấy Cao Bát cứu mất tức giận chém ngang một đao về phía y, Lý Nhạn lại dùng hai tay móc vào hông, hai vòng kẹp vô cùng nguy hiểm. Cao Bát chỉ kêu lên một tiếng “hây” đã nhảy ra xa mấy bước nhưng đã vận mấy phần công lực xuống chân, khi y lui ra sau đã thấy người lảo đảo. Cả hai tên ác nhân thấy vậy đều gật đầu mừng rỡ cười nói.
“Nhà ngươi lừa bọn ta, xem lần này ngươi còn trốn được không!”
Cao Bát nghe hai tên ác nhân nói vậy đã giật mình nghĩ thầm ‘Thế là xong rồi, bọn chúng đã nhận ra mình bị nội thương, vừa rồi lại vận Bát Chưởng Thần Lực tổn thương nguyên khí không nhỏ tất phải chết ở đây mất!’ chàng đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình thở dài chưa kịp nói thì đã thấy hai tên ác nhân lao đến một lần nữa.
Lê Hiểu Bình khổ sở rút tên ở chân ra, người rung lên bần bật, mồ hôi tứa ra than khổ thì đã thấy đám Chiêm binh vây lấy xung quanh, mấy ngọn thương đã chĩa thẳng đến trước ngực không nhúc nhích được.
Gã nhìn về phía Cao Bát thấy y bị bức ép phải chạy nhảy loanh quanh những thân cây, mấy phần là nguy kịch.
Đúng là Cao Bát nội thương không nhẹ, không dám đối chưởng chỉ dùng nội lực còn lại chạy quanh mấy thân cây lớn tránh né. Hai tên ma đầu thấy Cao Bát chạy nhảy quanh rất nhanh nhẹn vung tay đánh đến đầu đều bị cây rừng ngăn cản vô cùng tức giận cả hai dừng lại thở hồng hộc chửi rủa.
“Tên khốn nhà người thật là hẹn mạt, đứng lại đánh nhau với ta một phen xem nào!” Định Ngô Tự chống đao xuống đất mắt liếc láo rồi nháy mắt ra hiều cho Lý Nhạn. “Tên khốn nhà người không đưa tay chịu trói, người huynh đệ của ta sẽ đập vỡ óc tên tiểu tử kia.” Hắn đưa tay chỉ Lê Hiểu Bình cười khay khảy.
“Được, nhưng hãy đợi ta nghĩ mệt một chút rồi sẽ đánh nhau với hai ngươi một trận sống chết!” Cao Bát mặt sẫm lại, người tựa vào một thân cây nghĩ ngơi nói.
“Đừng lừa bọn ta, mau ra đây chịu trói đi! Ta còn tha chết cho.” Đinh Ngô Tự cười to hơn nói “Tên khốn hèn hạ nhà ngươi còn không ra đây!”
“Tên ma đầu người đợi ta một lát, đâu đến nổi