Chỉ nghe phía xa văng vẳng vọng lại tiếng nói của một tên “Các ngươi cứ mắng đi!” Nói rồi như thể hướng đến người áo choàng đen nói tiếp “Bọn ta đi trước, lão nhân gia người tùy cơ ứng biến.”
Người áo choàng đen đang lúc liên thủ chống đỡ Huyệt Tịch Thần Công như vũ bão của lão Cao Thần không kịp ngơi tay, nghe vậy chỉ biết hừ một tiếng tức giận. Hắn phi phong ra sau mấy trượng hòng tránh chưởng lực của lão Cao Thần càng xa càng tốt, thấy trước mắt đã ổn, mới kịp đảo mắt nhìn năm xác chết quanh đó, còn lại đều là địch thù không khỏi chán chường thở dài một tiếng.
Hắn khẽ nheo mày nhìn lão Cao Thần chằm chằm suy tư, trong đầu không ngừng ngờ vực khó hiểu “ Lão già Cao Thân đó tuổi tác quả nhiên không làm lão giảm sút, mà còn thịnh tiến. Mình ngày đềm luyện tập suốt mười lăm năm không ngừng nghĩ, thiết tưởng đã hơn người nào ngờ không tịnh thăng tiếng mà có vẻ giảm sút rất xa so với lão già này. Hơn trăm hiệp lão không chút kiệt sức, khí huyết thong thả, bên trong Huyệt Tịch Thần Công còn có chỗ biến hóa khôn lường nếu mình không phải là người luyện qua tịnh làm sao chi trì đến tận lúc này!” Hắn nghĩ vậy liền lớn giọng nói khi thấy thân hình lão Cao Thần phi thân đến.
“Không ngờ lão già ngươi càng ngày càng lợi hại đến như vậy.”
Lão Cao Thần nghe vậy mắt vẫn chú mục về phía hắn như thể đề phòng rất nhiều, cười nói “ Lúc này ngươi mới nhận ra hay sao!” Nói rồi phóng thân đáp trước mặt hắn mấy trượng.
Người áo choàng đen khẽ nheo mày, hừ một tiếng nói tiếp “Huyệt Tịch Thần Công của họ Cao, trước này lấy nhanh thủ thắng, biến hóa khôn lường. Tự thân ta ít ra cũng đạt đến tầng thứ năm không kém ngươi bao nhiêu. Lý nào ngươi đã đạt đến cảnh giới tầng thứ bảy Thiên Đỉnh?”
Lão Cao Thần không hề mảy may thân hình, trước giờ gia tộc họ Cao truyền từ thời thượng cổ Cao Lỗ đến nay không có mấy ai luyện đến tầng thứ bảy trong Huyệt Tịch Thần Công, tối thượng Thiên Đỉnh Thần Công cảnh giới thượng thừa. Hắn hỏi đến, thập phần là có nghi hoặc bản thân tự hỏi, nếu lão Cao Thần đã đến cảnh giới đó tất nhiên thiên hạ còn ai là đối thủ, thủy chung mình đã mất mạng trước lão từ lâu rồi lý nào còn chi trì đến lúc này.
Hắn chỉ thấy lão Cao Thần đừng chằm chằm mắt nhìn mình không buồn động đậy, một lúc mới thấy miệng lão khẽ nhếch lên cười nói “Lý nào ta lại đạt được thành tựu mà tổ tiên ngàn năm trước giờ chưa ai tiến đến. Bản chất ta hồ đồ muốn đạt được e là trăm năm nữa cũng không hơn được. Người nhắc đến chuyện này ta lại thấy thật đáng tiếc cho ngươi, trí tuệ hơn hẳn ta rất nhiều nhưng tâm tính tàn ác vốn trước nay khó làm nên đại nghiệp. Ngươi đương nhiên là người học thức vẹn toàn, lý ra phải biết đó mà tránh không ngờ lại dấn thân vào bùn lầy không biết hối cải. Hừ, tâm ngươi xa sút ngỡ ta đại tiến, lý nào trên đời lại có điều lạ lùng như vậy!”
Người áo choàng đen nghe vậy khẽ rùng mình giọng nói trầm ngâm không nên lời “Ngươi…ngươi nói cái gì?”
Lão Cao Thần gật gật đầu nói “Ta tuổi đã lớn, sức lực chỉ có giảm không tiến, ngươi nghĩ ta là lão quái vật sức khỏe trường tồn hay sao.”
Người áo choàng đen hừ một tiếng bực tức nói “Ngươi hòng dạy bảo ta sao! Ta mặc kệ, bản chất ta thế nào tự ta biết, còn ngươi có bản chất tốt đẹp gì để giảng đạo cho ta, thật nực cười..!”
Lão Cao Thần hừ lạnh, mặt biến sắc nói “Ta dùng đạo lý nói với ngươi, chẳng qua ta biết ngươi thân là người am hiểu, bụng chứa kinh thư bác học, nếu là kẻ thất học ngu xuẩn đã một chưởng đánh nát óc rồi. Hừm, quả là cứng đầu. Ta có nói hơn nữa cũng như nước đổ đầu vịt mà thôi, rổi hơi nói chuyện với ngươi thà tiển ngươi xuống cửu tuyền cho xong.” Nói rồi thân hình căng phồng, kinh lực thốc lên vô cùng mãnh lực, còn hung tơn hơn trước, hai tay vận khí. Người áo choàng đen giật nảy mình thoái lui ra sau mấy bộ. Tâm ý đề phòng, thoáng chốc sắc mặt có chút đại biến. Hắn biết cố chì trì thêm chỉ là đại ngốc, muốn đánh bại lão Cao Thần không thể dụng võ ngoài dùng trí. Trong lòng tuy tấm tức bất nhẫn nghĩ rút chạy chưa hẳn là kế sách tồi, quân tư mười năm báo thù chưa muộn. Hơn mười lăm năm trước bản thân nhẫn nhịn đợi đến lúc này lộ diện lý nào giây phút trước mắt không nhịn được. Con người hắn trong lúc khẩn cấp vẫn nghĩ đến chuyện thiệt hơn bản lĩnh thật không phải tầm thường. Vừa thấy chưởng lực của lão Cao Thần đánh tới, hắn vờ vung chưởng như thể một đòn quyết tử. Chỉ thấy chương lực lão Cao Thần thổi đến, kình lực cuốn hút bụi mù bay đầy trời, như cuồng phong quét đến. Lập tức nội kình hắn đẩy ra, bụi mù dưới đất như thể gió lốc thổi lên thập phần không kém, chẳng mấy chốc cả thân ảnh hắn chìm trong đám mây bụi, tưởng là chậm nhưng thật chất rất nhanh chỉ trong một cái chớp mắt. Lão Cao Thần hú dài một tiếng mắng lớn “Ngươi chỉ có vậy thôi sao! Thật đáng hổ thẹn lắm.”
Chỉ nghe trong tiếng gió lốc bụi mù thanh âm khàn đặc vọng ra vẻ thập phần đắc ý “ Ha ha lúc này thân ta đánh không lại ngươi nhưng đợi rồi xem! Quân tử mười năm báo thù chưa muộn, lý nào lại đáng hổ thẹn. Ta nhất định phải tự tay giết chết ngươi, không đợi để ngươi chết già an an nhàn nhàn đâu.”
Lão Cao Thần hừ lạnh biết phía trước hẳn chỉ còn là cơn lốc bụi nhưng vẫn tung chưởng đánh tới vô cùng giận dữ. Kình lực