Lão già thôn trang thấy người áo đỏ trước mắt mấy phần xem thường mình, chỉ một mực tránh né không mảy may đánh trả, lửa nóng lại càng thêm phừng phừng hét lên một tiếng “A” Hổ thủ càng đánh càng dữ hơn gấp bội phần.
“Quả nhiên Hổ Long Chảo Thủ danh bất hư truyền, không tồi chút nào!” Người áo đỏ thình lình buột tiếng nói lanh lảnh. Hổ Long Chảo Thủ là quyền pháp nổi tiếng trên giang hồ, trước giờ được xem là chính quyền ai dám xem thường. Ngay đến lão cũng đạt đến bảy, tám phần cảnh giới về quyền pháp. Lão tự đắc nhận mình trên đời còn ai để lão kính sợ, vậy mà người áo đỏ nói qua mấy từ đó làm sao không nổi giận cho được, rõ ràng là có ý khinh nhờn, đã tức lại càng thêm tức.
Lão già thôn trang thủ pháp chụp đến liên tục, thình lình người áo đỏ lách sang tả, tay phải tung chưởng đánh ra. Lão già thôn trang đang lúc hăn máu, chỉ đánh không thủ đương nhiên quyền pháp đó đánh ra đột ngột, tự khắc không phòng bị kịp chỉ nghe ‘hự’ một tiếng. Lão thấy hô hấp trở nên nặng nề nhảy lùi ra sau mấy trượng, mặt thất sắc, hai chân đứng không vững. Xem ra cái vung tay tưởng là bình thường ấy điểm trúng huyệt Khúc Cốt thương tổn khí cơ toàn thân, khí huyết ứ đọng.
Người áo đỏ thấy vậy khẽ bật cười, thân hình di động tới trước như u linh, hoán vị vung chưởng đánh tới lần nữa. Lão già thôn trang vẻ mặt nhẫn nhịn chịu đau đưa tay gạt đỡ. Song chưởng người áo đỏ biến chiêu lại chụp tới huyệt đản trung, lão thất kinh đưa tay lên hộ thủ trước ngực. Song chưởng vừa giao trúng nghe ‘hự’ một tiếng nữa, thân hình lão thôn trang văn ra sau rõ ràng là không chịu nổi chưởng lực của người áo đỏ đập tới. Quả nhiên khí huyệt ứ đọng, thân thế tổn thương không nhẹ lại bị kình phong hơn người đập tới trước ngực, lão đã vận đến tám phần công lực đỡ gạt, song chưởng của người áo đỏ vẫn đập tới huyệt đản trung như không. Lão bị hất tung ra sau mấy trượng té lăn long lóc mấy vòng, miệng thổ huyết không sao gượng đứng dậy được.
Lão bà bà, trong lúc kịch đầu với người áo đen, tình thế mấy phần gây cấn không ai dám sơ xảy coi thường. Hai người xem chừng không ai chịu kém ai. Lão bà bà thôn trang chợt nghe tiếng lão phu quân rú dài một tiếng, biết tình thế không xong mặt nheo lại vô cùng khó coi, thét lên một tiếng đánh ra mấy quyền trượng mãnh liệt về phía người áo đen. Thấy người áo đen nhảy lùi lại mấy bộ mới phóng thân ra xa, đưa mắt nhìn lão phu quân. Thân thể lão đã mấy phần nguy kịch, thầm kêu khổ, mặt đanh lại quát lớn hỏi “Lão già chết tiệt, sao rồi?”
Lão già thôn trang lom khom gượng đứng dậy, miềng cố gặng ra mấy tiếng “Ta không sao! Phu nhân cẩn thận phía sau.”
Quả nhiên trong lúc sơ xuất, người áo đen chỉ đợi có vậy song chỉ điểm tới. Lão bà bà nghe ra thất kinh quay lại, cùng lúc vung trượng hất ra sau gạt đỡ, liền lùi lại hừ lạnh nói “Huyệt Tịch Thần Công…!”
“Đúng vậy!” Người áo đen cười khanh khách nói.
“Ta nghe nói người họ Cao nhân nghĩa, tiếng tăm lẫy lừng. Ngang dọc trên giang hồ nghe tên không ai là không đưa ngón cái lên mà khen ngợi. Không ngờ lần này lại giấu mặt, truy kích hai lão già bọn ta hòng cướp lấy Độc Trùng Cốt Tiêu thật đúng là biết mặt, biết người không biết lòng mà.”
Người áo đen đích thị chẳng ai khác chính là Cao Thế Tộ người anh em họ với lão Cao Thần, nghe lão bà bà nói vậy thì cười dài nói “Lúc này lão còn minh mẫn mà nhận ra song chỉ huyệt tịch họ Cao, quả không ngoa là hiểu biết. Gừng càng già càng cay quả nhiên không sai!”
Lão bà bà nhìn thấy lão phu quân trọng thương không nhẹ, lại thấy người áo đỏ lặng yên mấy phần thong thả có ý không xem hai người họ ra gì đứng cách đó, không khỏi thở dài. Lão bà bà lùi lại thêm mấy bước nữa mắt không dám rời Cao Thế Tộ “Tên đê tiện ngươi không đáng để lão bà bà ta xem trọng, đừng hòng giễu cợt ta.”
Lão Cao Thế Tộ nheo mày nói “Lúc này lão còn lấy giọng chua ngoa, mắng người đó ra trêu tức ta. Ta vốn không còn là người họ Cao nữa! Lão có ý xỏ xiên hơn nữa ta cũng chẳng màng tới, hừm…”
Lão bà bà bước đến đỡ lão phu quân đứng dậy cười lạnh nói “ Hóa ra là cái hạn không họ, không thích người. Ta nghe đồn hôm trước ngươi động võ với lão Cao Thần là loài phản tộc hèn nhát, hóa ra lúc này ta mới biết bọn tiểu nhân súc sinh là như thế nào! Đánh không lại người thì co chân bỏ chạỵ, lúc này thấy hai lão già sức tàn lực kiệt lại tỏ vẻ phong độ đỉnh đạt hơn người ha ha...”
Cao thế Tộ nghe vậy hóa giận, mặt mày đỏ ửng quát “Nói bậy…! Mụ già khốn kiếp chết đến nơi mà giở giọng ăn nói xất xược sợ ta không giết hay sao?” Lão vừa nói dứt lời đã xông tới trước, chợt người áo đỏ phất tay áo nói “Khoan đã!”
Lão Cao Thế Tộ ngưng thần, đưa mắt nhìn y, liền hỏi “Không biết công tử có chuyện gì chỉ giáo?” Nghe đến danh xưng từ miệng lão Cao Thế Tộ phát ra không khỏi làm hai phu phụ thôn trang và Trần Hưng Lễ nấp gần đó không khỏi thất kinh, ngờ vực tự hỏi người trung niên này là ai? Tại sao một người có thân thế như lão già họ Cao này lại gọi là công tử!
Y chính là Lư Cầm Nhân hoàng tử nước Bồn Man, đương nhiên cả ba làm sao