Trần Hưng Lễ còn đang nghĩ ngợi lo lắng, chân rảo bước chậm chạp về phía trước mấy phần là không có ý muốn quay về căn thôn trang sớm. Chợt nghe tiếng động phía xa xa, giật nãy mình nghĩ ‘Không lý nào hai người này lại quay lại rồi!’ Nghĩ vậy hắn vội tìm một nơi ẩn nấp, không dám thở mạnh. Một lúc thấy tiếng động đến gần hơn, thêm mấy phần khẩn cấp gấp gáp. Hắn đưa mắt nhìn ra, thấy đó không phải hai người lúc trước mà là quản lão bà ở thôn trang. Dáng dấp vội vàng, vẻ mặt đỏ ửng, mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại, lưng đeo túi nãi xem chừng đã gắng sức chạy được đến đây. Lúc ở thôn trang hắn thấy lão trọng thương không nhẹ, xem chừng lúc này đã nguy cấp hơn mấy phần.
Quản lão bà đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi gia tăng cước bộ chạy về phía thành Châu Sa, dáng vẻ hốt hoảng, tay giữ chặt túi nãi. Trần Hưng Lễ không khỏi động tâm nghĩ ngợi, khẽ bật cười một tiếng, ra chân đuổi theo mà không màng nghĩ đến chuyện quay về căn thôn trang nữa.
Quản lão bà ra khỏi khu rừng, chạy thêm năm dặm nữa, thấy phía xa xa là thành Châu Sa ở trước mắt thì không vội vàng nữa, dừng chân lại nghỉ ngơi. Tuy lão thân mang trọng thương nhưng khinh công xem ra không tệ chút nào, chỉ là trên mặt có chút mỏi mệt kiệt quệ mà thôi. Lão đưa vạt áo lau mồ hôi thở phào một tiếng dài lẩm bẩm nói “Vậy là an toàn rồi, họ có đuổi theo chưa hẳn là kịp. Ta phải vào thành sớm mới được!” Lão vừa đưa mắt nhìn lên thì giật thoát mình, thấy một người chặn ngang lối đi. Nhìn ra chẳng phải ai khác, chính là người đã ở nhờ nhà mình đêm qua không khỏi ‘ồ’ lên một tiếng ngạc nhiên, liền hỏi “Chuyện là thế nào, sao ngươi lại ở đây?’
Người đó chính là Trần Hưng Lễ, hắn nghe hỏi bật cười nói ‘Vãn bối lúc sáng có vài chuyện quan trọng cần phải quay lại thành gấp, chưa kịp nhờ quản lão bà coi sóc giúp hai mẹ con đồng hành cùng với vãn bối còn ở lại trong thôn trang. Nghĩ thì thật hơi thất thố quá!” Nói tới đây hắn vờ như giật mình hỏi “Quản lão bà thân thế còn trọng thương sao lại đến được đây?”
Quản lão bà bất chợt gặp Trần Hưng Lễ ở đây mấy phần ngạc nhiên, nhưng sớm lão đã nghe Huỳnh thị nói qua. Lão có biết chuyện hắn đột ngột phải đi nên có chút yên tâm. Không ngờ lại gặp hắn ở đây, tuyệt nhiên là bở ngỡ lại nghe hỏi vậy lúng túng không biết trả lời ra làm sao đành nói bừa “Thương thế của ta đã thuyên giảm được mấy phần, đương nhiên là thừa sức để đến đây rồi. Lý nào ngươi khinh lão già nay, già quá không đi được! Vậy chuyện riêng của ngươi chắc đã xong rồi phải không?”
Trần Hưng Lễ cười dài gật đầu nói “Chuyện của vãn bối đã làm xong, trên đường quay về thôn trang không ngờ lại gặp lão quản lão bà ở đây.”
Lão nghe giọng nói cợt nhã của hắn trong lòng có chút động tâm, không khỏi ngờ vực, mắt nheo lại, tay đưa lên vô tình hay hữu ý giữ chặt lấy túi nãi sau lưng nói “À, hai mẹ con họ đang đợi ngươi ở thôn trang đó. Ngươi mau quay về đi để họ khỏi mong ngóng sốt ruột. Chuyện của ta trước mắt rất gấp, không thể ở đây lâu được. Ta đi trước đây!” Nói rồi sải bước đi.
Chợt nghe Trần Hưng Lễ bật cười, đưa tay ngăn lại nói “Quản lão bà quay về cố hương, không có gì quan trọng làm sao phải vội vã như vậy. Không lẽ ở thôn trang đã xảy ra chuyện gì khiến lão lo lắng đến như vậy?”
Quản lão bà nghe ra hừ nhạt nói “Ngươi nói vậy là có ý gì?” Thấy Trấn Hưng Lễ không có ý là nhường đường, vẻ mặt hiện lên sát khí thì sẩm mặt lại nói tiếp “Ngươi muốn gì? Ta không có thời gian để dây dưa với ngươi đâu!”
Trần Hưng Lễ vung thiết phiến ra trước, ánh mắt long lên. Quản lão bà không khỏi giật mình, nhìn vẻ mặt thay đổi tráo trở của hắn “Không biết trên người quản lão bà đang cất giấu vật báu gì, vãn bối muốn xem qua một lát có được hay không?”
Quản lão bà nghe vậy phát hoảng, vẻ mặt đã tái sẩm đi xem ra có mấy phần kinh ngạc. Một lúc mới lấy lại khí khái giận dữ, hắng giọng nói “Hóa ra ngươi ở đây đợi ta, định giở trò ăn cướp à? Đúng là loài cầm thú, làm ơn mắc oán! Ngươi muốn gì?”
Trần Hưng Lễ bật cười khanh khách nói “Vãn bối chỉ cần vật báu trên người lão thôi!”
“Còn lâu!” Lão vừa nói dứt lời đã vung chảo thủ đánh ra. Trần Hưng Lễ chỉ lách qua đã tránh được, đồng thời vũ động thiết phiến, chém quét ngan ra môt đường. Tưởng là đơn giản nhưng vô cùng hiểm hóc, chỉ là thiết phiến của hắn là thứ vũ khí bình thường ở thương trang, bên trong không có cơ quan, mấu sắc. Quản lão bà đương nhiên là thoát được một mạng, không khỏi thất sắc, lão nhảy lùi ra sau mấy bước đưa mắt nhìn xuống bụng không thấy thương thế gì mới hừ lạnh một tiếng nói “Giỏi cho cái tên súc sinh ngươi!”
Trần Hưng Lễ nhếch miệng cười nói “Lão mau giao ra vật báu, vãn bối còn có chút lương tâm mà nương tay cho, bằng không đừng trách vãn bối tàn nhẫn…”
Hắn còn chưa nói dứt quản lão bà đã hét toáng lên mắng “Tiểu súc sinh ngươi đúng là loài lang sói phải ghê tởm, đừng hòng!” Lão dứt lời lại vung thủ pháp ra trước mấy phần là cẩn trọng hơn gấp bội, Trần Hưng Lễ chẳng xem vào đâu bật cười nói “Quản lão bà bất tất phải kích động như vậy, thương thế trên người không nhẹ chỉ thêm đau đớn hơn mà thôi! Vãn bối có ý tốt lão không nên gượng ép làm gì, chỉ cần trao nó ra là được.”
Quản lão bà chảo thủ lại chụp tới. Trần Hưng Lễ chau mày nhảy lùi lại sau mấy bộ, mặt lạnh nói “Quản lão bà đừng bức ép vãn bối phải động thủ…”
“Câm mồm đi…! Hừ, ta có chết cũng quyết không trao nó ra, ngươi làm gì được ta.” Lão thân trọng thương, thủ pháp nặng nề làm sao gây khó cho hắn được. Ngay đến võ công của lão đã kém xa hắn rất nhiều, tự nhiên là ở thế hạ phong, thập phần nguy hiểm. Trần Hưng Lễ lúc đó không có ý nương tình nữa, tay vũ động thiết phiến, tay thủ chưởng đánh ra. Qua mấy chiếu hắn cố tình vỗ chưởng lên vết thương của quản lão bà, lập tực toàn thân lão rung lên, chân khuỵn xuống đau đớn vô cùng. Hắn khẽ bật cười nói “Không biết trời cao đất dày, lão còn ngoan cố nữa hay không!”
“Tên tặc tử ngươi…!” Lão chưa nói dứt lời đã thấy cán thiết phiến Trần Hưng Lễ điểm tới yết hầu, nhìn qua thấy rạch một đường máu rỉ ra, mắt lão trợn ngược té vật xuống đất.
Trần Hưng Lễ nhạt giọng hừ một tiếng, thuận tay giật lấy túi nãi trên vai