“Còn không mau ngừng tay! Lão không thấy ta đang truy vấn gã hay sao.”
Lão Lâm xua tay nói “Cứ đánh chết cái thứ tà đạo, xấu xa này ném xuống sông cho cá ăn thịt đi cho xong. Truy vấn làm gì ệt!”
Hồng lão bà ‘hừ’ lạnh nói “ Lão còn nói bậy bạ ta nhất quyết không tha cho đâu.”
Lão Lâm nheo mày nói “Hồng muội sao lại quản ta chuyện này.” Lão định thần xông tới chụp lấy Lê Hiểu Bình thì lão Lều xua tay nói “Lão đệ hãy khoan đã, để muội ấy truy hỏi gã mấy câu nữa rồi hãy động thủ vẫn chưa muộn mà.”
Lão Lâm nghe ra có lý mới chịu yên nói “Vậy cũng được, ta nghe xem ngươi còn lời nào để nói. Chỉ cần ta thấy không thuận tai lập tức đánh chết ngay.”
Lê Hiểu Bình thấy lão hằng hộc với mình không khỏi ngán ngẩm đáp “Xin nghe theo lời vãn bối!”
Hồng lão bà lại nói “Chuyện riêng của ngươi với hai lão xem ra đã rõ, chẳng cần phải nói đến làm gì nữa. Còn chuyện ngươi tự ý học võ công của phiệt trấn Âm Môn là đại kỵ trong thiên hạ. Hai lão già này không giết ngươi, há trấn chủ phiệt trấn Ẩn Nam sẽ bỏ qua tội này của ngươi.”
Lê Hiểu Bình nghe ra không biết phải nói sao cho phải, chỉ thở dài nói “ Đúng là vãn bối thấy mình đã sai, nhưng quả thực vãn bối không cố ý chỉ là…chỉ là…!”
“Hừ, ta thay tên họ Phạm đánh chết ngươi cho xong, chẳng phải đỡ phải đau đớn thể xác sau này hay sao.” Lão Lâm nói.
Hồng lão bà gật đầu nói “Chuyện này đáng chết lắm, nhưng có một chuyện ta muốn gã phải sống!”
Hai người Lâm, Lều liền hỏi “Chuyện gì?”
“Chẳng phải hai lão nói gã là bằng hữu của công chúa điện hạ nước Chiêm Thành ta hay sao! Rõ ràng gã là khách nước Chiêm Thành ta. Chuyện làm hại gã tất nhiên là không được, trái ý ta người đó tất là kẻ thù của trấn chủ Ngưu Thị này, chỉ cần làm gã mất một cọng tóc ta lập tức ăn tươi nuốt sống người đó, đã nghe rõ chưa.”
Hai người Lâm, Lều nghe ra không khỏi hú dài nói “Rõ ràng Hồng muội bênh vực cho gã rồi. Người An Nam thì cứ để người An Nam hai ta chừng trị mới phải lẽ chứ!”
Hồng lão bà bật cười khanh khách nói “Hai lão dám hay sao.”
Lão Lâm nói “Rõ ràng gã tự ý kết thân với công chúa Chiêm Thành, tội phản nghịch há còn đường nào để chối cải nữa. Bọn ta thay trời hành đạo giết gã đi chẳng phải là thuận ý người An Nam bọn ta hay sao.”
Hồng lão bà hừ lạnh nói “Quá quắc lắm, các ngươi dám khinh nhờn người Chiêm Thành ta đó phải không! Hừ, đã vậy ta nói cho hai lão già biết, hai người cũng không ít tội đâu, hắn đáng giết thì hai lão cũng đáng giết. Rõ ràng hai người là bằng hữu của ta, nếu không nhận thì hãy xem Thủy Ngư Liên Cốt Trâm của ta đây.” Lão vừa nói vừa vung tay lên.
Cả hai lão Lâm, Lều thấy Hồng lão bà rút trong người ra nắm phi tiêu không khỏi nheo mày hú lớn “Hồng muội làm gì vậy?”
Hồng lão bà cười nói “Chẳng phải hai ngươi nói kết giao bằng hữu với người Chiêm Thành đều đáng giết, vậy ta giết hai lão cho xong. Còn hai lão không nhận ta là bằng hữu thì rõ là kẻ thù của ta rồi, không giết không xong.”
Hai lão nghe vậy không khỏi gãi đầu gãi tai nói lớn “A ha, rõ ràng hai chúng ta bi tên họ Trần đó chơi khâm mất rồi. Hắn nói tên tiểu tử họ Lê này kết bằng hữu với công chúa điện hạ nước Chiêm Thành là phản nghịch đáng giết, há chẳng phải cũng xem hai ta là phản nghịch đáng giết hay sao, không xong…không xong rồi…! Chuyện này bỏ qua vậy.”
Hồng lão bà hừ lạnh nói “Hai lão còn gì để nói nữa!”
“Còn chuyện lão sư thái thì nhất quyết phải tính toán cho xong mới được.”
Hồng lão bà nghe vậy gật đầu nhìn Lê Hiểu Bình hỏi “Chuyện này ngươi hãy nói rõ cho ta nghe xem?”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Vãn bối thật sự không hề biết rõ ràng ngọn nguồn bên trong là như thế nào. Nhưng vãn bối nhất quyết không thể làm hại lão sư thái được.”
Lão Lâm hừ lạnh một tiếng nói “Còn ai ngoài ngươi, Lão Cao Thần đã tận mắt chứng kiến ngươi động thủ với sư thái há còn chối hay sao.”
Lê Hiểu Bình lặng im không làm sao giải thích được, Võ Danh liền nói “Chuyện này rõ ràng không thể xảy ra được, hôm đó rõ ràng…hừm đệ mau nói ra hết mọi chuyện cho ba vị tiền bồi nghe đi.”
Lê Hiểu Bình thở dài một tiếng, Hồng lão bà thấy làm lạ liền hỏi “Ngươi với lão sư thái không biết đã nói chuyện gì, ngươi cứ việc nói ra cho bọn ta nghe!”
Lê Hiểu Bình nghĩ đến chuyện Trần Hưng Lễ đã học qua Phong Hợp Ngũ Đĩnh, nếu nói ra chuyện này chẳng phải xảy ra thêm nhiều chuyện phiền phức nữa hay sao. Nghĩ rồi gã chỉ thở dài lắc đầu nói “Chỉ là hôm vãn bối ở phủ lộ Nghệ An, lỡ ra đã đắc tội với sư thái. Vãn bối chỉ đến khách quán để nhận lỗi nào ngờ xảy ra chuyện, thật bên trong không hề biết chuyện gì nữa cả!”
Lão Lâm cười khục khục nói “Đó, rõ ràng gã đã nhận tội hại chết lão sư thái còn gì.”
Hồng lão bà xua tay nói “Bên trong rõ ràng còn rất nhiều nghi vấn, lão thì biết gì mà xen vào. Ngươi còn chuyện gì giấu mọi người không nói ra nữa phải không?”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Không có!”
“Rõ ràng là có.” Lão định thần hỏi nữa thì nghe phía xa xa một tiếng nổ lớn vọng tới, pháo sáng rít tầng không bay lên nổ tung giữa bầu trời, liền thốt lên “Không biết xảy ra chuyện gì?”
Cùng lúc đó Đạt Thanh réo lên mừng rỡ, ngay đến Lê Hiểu Bình cũng quên cả chuyện phiền phức trước mắt, miệng khẽ bật cười vui mừng.
“Thấy pháo hiệu rồi, mau cứu công chúa điện hạ!”
Cả ba lão già cùng lúc hỏi “Có chuyện gì?”
Võ Danh đứng gần đó thở dài một tiếng nói “Chẳng là lão Cao tiền bối bắt công chúa mang đi không biết thực hư bên trong như thế nào, chỉ nghe tên họ