Ba người áo đen nghe hắn nói vậy không khỏi giận dữ, thúc ngựa bỏ đi.
Lê Hiểu Bình nấp gần đó đương nhiên nghe ra ít nhiều, thầm nhủ “Rõ ràng ba người áo đen đó có thân phận không nhỏ, ta xem họ là ai mới được!” Nghĩ rồi thuận tay kéo Thích Đại Pháp ra cước bộ rượt theo ba người áo đen.
Ba người áo đen thẳng hướng bắc Lâm Ấp Phố chạy miết vào trong rừng, được một đoạn khá xa thì đảo mắt nhìn quanh một lượt thấy không có ai mới dừng lại nhảy xuống ngựa bàn bạc. Một người nói “Tên Nguyễn Nghĩa này rõ ràng là phường vô lại, để hắn sống ngày nào đại họa với chúng ta ngày đó, không giết không được. Lý huynh ra lệnh ngay đi!”
Người được gọi là Lý huynh trầm ngâm, thở dài một tiếng nói tiếp “Hà đệ cứ theo kế đó mà làm, nhất quyết phải hành động au gọn chớ để lại tàn tích sau này lắm phiền toái mang vào thân. Hừ, chỉ cần bọn người võ lâm Nam Quốc di thủy chuyến này chậm đi mấy ngày thì hay lắm.”
Người họ Hà đáp liền “Đệ đi ngay đây!”
Người họ Lý vội ngăn lại dặn dò “Hà đệ cẩn trọng, tên Nguyễn Nghĩa này không phải dễ đối phó đâu, thất bại chỉ sợ hắn gây…”
Một người khác nói xen vào “Đệ đi cùng nữa, hai người vẫn tốt hơn!”
Người họ Lý nói “Không được! Chúng ta còn phải quay gấp về bắc, thiếu Phạm đệ là không xong đâu.”
Người họ Hà liền nói. “Được rồi, không cần phải phiền ai cả.” Nói rồi một mình nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy quay lại. Hai người Lý, Phạm nhìn theo một lúc rồi cũng nhảy lên ngựa nhắm hướng bắc mà đi.
Ba người vừa đi khuất, thì phía sau họ hai nhân ảnh xuất hiện, một nam một nữ. Người nam lưng giắt thiết phiến, tay cầm một ống tiêu xương kỳ quái cười khục khục nói “Lại là họ!”
Người nữ nhân thở dài nói vẻ mặt trầm uất khó chịu nói “Chuyện thiên hạ muội không quan tâm đến! Ở đời còn gì đáng trọng, đáng để sống nữa đây.”
Nói rồi nhắm hướng bắc sải bước, người nam nhân sải bước theo sau không khỏi lắc đầu ngao ngán.
...
Cách đó không xa Lê Hiểu Bình cùng Thích Đại Pháp ra cước chạy theo ba người áo đen, Chỉ là Thích Đại Pháp di thuật chậm chạp làm sao đuổi kịp. Chạy theo một đoạn chợt thấy tiếng vó ngựa phía xa rất quen, không khỏi lấy làm lạ vội nấp đi thì thấy một người một ngựa xuất hiện, rõ ràng là một trong ba người áo đen họ quay lại.
Cả hai chẳng biết làm sao thì Thích Đại Pháp gãi đầu gãi tai nói “Sư phụ đi theo người này đệ tử rượt theo hai người kia, có thể là họ ở gần đây thôi.”
Lê Hiểu Bình nghe ra lấy làm đúng lắm. Dặn dò hắn lúc nào xong việc cứ quay về bến thuyền tụ tập, rồi cứ y lời hắn sải bước chạy theo người áo đen. Chẳng là gã không để ý đến vẻ mặt mệt mỏi bơ phờ của Thích Đại Pháp. Gã Vừa ra cước đuổi theo người áo đen, hắn đã tìm một chỗ nằm ngủ mất rồi.
Lê Hiểu Bình chạy được hơn hai dặm thì đuổi theo sát người cưỡi ngựa, lúc này di thuật của gã đã tịnh phát rõ hơn người thường mấy lần.
Người áo đen tới bãi đất trống trước đó không lâu bọn người phiệt trấn Nhất Vương tụ tập thì dừng lại. Lê Hiểu Bình tính khí còn trẻ con đương nhiên chẳng hiểu người này định làm gì. Chợt người áo đen ra roi quất ngựa chạy quanh, gã cũng rượt chạy quanh một lúc rồi quay lại chỗ cũ, thấy làm lạ nhưng thủy chung vẫn một mực đuổi theo không ngừng.
Người áo đen lần này dừng ngựa lại một lúc lâu không đi nữa, rồi thình lình nhảy xuống ngựa nhìn quanh một lượt bỗng nói lớn “Ngươi còn nấp ở đó bao lâu nữa!”
Lê Hiểu Bình nghe nói không khỏi giật thót người một cái, càng nấp kín hơn. Người áo đen lại nói tiếp “Ra mau!”
Lê Hiểu Bình nấp lúc lâu, thấy người áo đen nhìn chằm chằm về phía mình rồi sải bước tới gần không khỏi thất khiếp đành chạy ra. Người áo đen thấy vậy không khỏi bật cười nói “Quả nhiên cước bộ của ngươi rất lợi hại, không biết theo ta là có dụng ý gì?”
Lê Hiểu Bình không biết phải đáp lời ra sao chỉ đứng tần ngần ra đó, người áo đen thấy gã không trả lời thì hắng giọng nói “Ngươi dám theo ta hay sao!”
Lê Hiểu Bình lùi lại mấy bước, thì thấy người áo đen bước lên thủ pháp thình lình chụp tới. Người áo đen thấy gã lùi mau không khỏi ngạc nhiên, liền lúc biến chiêu vung song thủ móc ra. Lê Hiểu Bình làm sao lùi tránh được, đành đưa tay gạt ra, dụng quyền pháp Công Minh Quỷ Quyền chụp lấy tay đối phương, nhanh như chớp hất ngược người áo đen ra sau.
Quyền pháp Công Minh Quỷ Quyền vốn đơn giản nhưng cực kỳ hữu dụng mau lẹ, người áo đen không kịp xoay sở bị gã hất ra phía sau mấy trượng. Gã vốn dĩ trước giờ vẫn dùng thủ pháp này, không ngờ tưởng sẽ đắc thủ tức thời, nào ngờ quăng người áo đen ra mấy trượng mà chẳng thấy suy xuyển gì, không khỏi khiếp vía thầm nhũ “Quả nhiên người này võ công rất cao cường.”
Người áo đen chốc lát cũng thấy làm lạ liền gặng giọng nói “Ngươi là ai?” Người áo đen thấy gã không trả lời, mấy phần mang máng nhận ra thủ pháp vừa rồi của người trước mặt rất quen thuộc, chỉ là tức thời chưa nhớ ra. Thấy gã vẫn lặng thinh không trả lời thì hừ lạnh một tiếng quát “Giỏi lắm!”
Cùng lúc thủ pháp đánh tới liên tục, trái phải trên dưới quyết bức Lê Hiểu Bình vào thế hạ phong cùng cực. Lê Hiểu Bình vốn xuất chiêu đã biết người này mấy phần đã thấy rõ chiêu thức của mình, thì sợ không dám dụng đến Công Minh Quỷ Quyền nữa, mà chỉ lùi ra tránh né. Qua lại được mấy chiêu đã gặp mấy phần nguy kịch.
Người áo đen chưa có ý ra sát thủ với gã, ra vẻ chỉ muốn xem lai lịch rõ ràng của gã là ai trước, nào ngờ đánh ra mấy chiêu gã vẫn một mực không đánh trả, chỉ vung tay gạt đỡ rõ ràng võ công rất kém cỏi