Nghe La Chấn nói Lý Trung Hưng đã có chút biến sắc, cả hai người Phạm, Hà đều ngấm ngầm đưa mắt nhìn nhau ra chiều đề phòng. La Chấn thấy thấy vậy liền nâng cốc rượu mời, ba người nhận rượu uống ực vẻ mặt trông rất khó coi, Lý Trung Hưng lắc đầu cười trừ, nói.
“Quả nhiên mọi chuyện không qua được mắt La trấn chủ, các vị đã nắm rõ hết hành tung của Lý mỗ ta rồi, hẳn phải có diệu kế gì đó muốn chỉ bảo!”
La Chấn nghe lão mở lòng thì đắc ý lắm, nói liền.
“Không dám, không dám, nhưng diệu kế thì có! Lão tiền bối có ý diệt Trần phục hưng triều Lý, vãn bối lại có cách để quân Chiêm tiến đánh Đại Việt, lý nào chuyện đó không cùng một ý với nhau.”
Lão Lý nghe La Chấn nói như vậy vội đưa mắt nhìn xung quanh, công chúa Lệ Qua liền nói “Lão tiền bối yên tâm, người của ta trung thành tuyệt đối. Chuyện đó lão không cần phải lo!”
Nghe nàng nói vậy lão mới yên tâm, nhưng chợt thấy Cao Bát ngồi ăn uống cách đó mấy bàn thì ầm ừ, chính La Chấn và Lệ Qua cũng nhìn thấy liền nói “Hắn là người của ta, lão cũng biết hắn hay sao?”
Lão Lý gật đầu nói liền “Đúng vậy! Hắn đã gây ra mấy chuyện rắc rối cho Lý mỗ trên đường đến đây!”
La Chấn cười trừ, gật gật đầu nói “Lão tiền bối cứ yên tâm, hắn đã trúng phải Thảo Ngũ Độc của vãn bối, tất nhiên hắn không dám làm bừa!”
Cả ba người Nam Lĩnh Hội nghe đến Thảo Ngũ Độc mặt đã biến sắc, một loại độc dược tâm đắc của phiệt trấn Bạch Long, ngoài trấn chủ ra thì tuyệt đối không ai biết phương pháp điều chế thuốc giải độc. Lão Lý gật đầu yên tâm, đôi phần không để ý đến Cao Bát nữa nói “Nghe các vị nói vậy hẳn là đã sắp đặt kế sách đầu vào đó cả rồi!”
La Chấn cười chừ vẻ mặt ranh manh nói “Lão tiền bối muốn chấn hưng nhà Lý, dành lại quyền lực trước tiên hãy đưa cho vãn bối vật tiền bối đang giữ của La Khải. Tất nhiên là nó không là gì với Lý tiên bối nhưng lại rất hữu ích với vãn bối, chính nó lại đắc dụng với cả Nam Lĩnh Hội nữa.”
Cả ba người Lý, Phạm, Hà nghe hắn nói thì mấy phần ngạc nhiên, không hiểu ra chuyện gì liền hỏi “Không biết La trấn chủ nói đến là vật gì?”
La Chấn nói tiếp “Tấm danh thiếp của La Khải gửi cho Lý tiền bối!”
Nghe vậy, cả ba khẽ rên lên một tiếng, mỗi người một ý nghĩ nhưng tựu trung ba người đều suy ra ý định của La Chấn muốn dùng nó, trong lòng không khỏi lo lắng.
Lão Lý lấy trong ngực áo ra một tấm danh thiếp màu vàng rồi đặt lên bàn nói. “Không biết La trấn chủ dùng nó với mục đích gì, nhưng tuyệt đối không nên làm ảnh hưởng đến uy danh của Nam Lĩnh Hội Lý mỗ ta trên giang hồ, trái ngược điều đó chúng ta quyết không thể giao nó cho các vị được!”
La Khải cầm thiệp đọc qua một lượt, đưa tay miết lên dấu ấn đỏ phía dưới, nhận ra đó đúng là ấn tướng của La Khải thì bật cười nhìn công chúa Lệ Qua nói “Đúng là thứ chúng ta cần!”
Nàng cười nói “Rất tốt!” Đưa mắt nhìn lão Lý nói “Chúng ta giữ lời hứa với lão tiền bối, Nam Lĩnh Hội sẽ không vì tấm danh thiếp này mà bị hủy thanh danh trên giang hồ, mà ngược lại chúng ta sẽ giúp Nam Lĩnh Hội trở thành đệ nhất thiện hạ, người người nghe đến phải kinh sợ!”
Lão Lý nghe nàng nói chỉ cười nhạt nói “Cả đời Lý mỗ tấm thân chỉ vì sự hưng vong của Nam Lĩnh Hội, ngoài ra không mọng tưởng xa, chỉ cần quần chúng Nam Lĩnh Hội được an hưởng thanh bình đã là đại phúc rồi. Mấy năm qua nhà Trần xuy vi, gian thần lộng quyền, Lê Quý Lý muốn tiêu diệt Nam Lĩnh Hội vu khống Lý mỗ tạo phản. Lão thân cô, thế cô tránh được nạn diệt vong đã là chiếu cố lắm rồi. Lần xuống nam Lý mỗ cũng vì việc chung, còn về chuyện trở thành đệ nhất thiên hạ lại càng không dám vượt phiệt trấn Bạch Long.” Lão đưa mắt nhìn La Chân khẽ nhếch môi rồi hỏi “Xin hỏi trấn chủ dạo này gia thúc thế nào? Chuyện tỷ thí võ lâm Nam Quốc sắp đến không biết đã có chủ kiến gì chưa?”
La Chân nghe lão nói sang chủ đề liên quan đến mình, buột miệng trả lời “ Gia thúc vãn bối đã bế quan hơn ba năm không hề ra ngoài, chuyện này vãn bối xin cáo lỗi trước là không biết. Nhưng chắc chắn vãn bối sẽ tham gia đại tỷ thí võ lâm Nam Quốc sắp tới ở Thăng Long.”
“Trấn chủ tuổi trẻ tài cao, Lý mỗ ta vừa rồi qua chiêu đã thấy mình ba phần kém cỏi, đúng là tuổi đã già, sóng sau xô sóng trước, chắc chắn đại tỷ thí sắp đến phiệt trấn Bạch Long vẫn là đệ nhất thiên hạ thêm mười năm nữa!”
La Chấn nghe lão đưa lời khen ngợi mình, biết chỉ là lời ngon ngọt dể nuốt khó tiêu. Hắn tuổi còn trẻ nhưng vốn từng trải, hiểu biết trên giang hồ thật sự không ai dám khinh thường, hạn người nào hắn cũng từng gặp. Đương nhiên đã từng nghe qua ít nhiều đến thánh chủ Lý Trung Hưng xưa kia, trước này thế nào. Hắn chỉ bật cười ha hả nói.
“Lão tiền bối xem trọng vãn bối hơi quá rồi, trên giang hồ ai không biết Côn Thân Đại Pháp của Lý gia, độc biến thủ thường, lợi hại vô cùng, vãn bối mấy phần khâm phục. Vả lại giang hồ còn rất nhiều hào kiệt cao thủ, Ma trấn chủ Âm Môn, Phạm trấn chủ Ẩn Nam, Cao Thần, Trần Hưng Nhạc, đó là chưa kể đến những anh hùng trẻ tuổi khác, đâu dễ dàng gì đến lượt vãn bối!”
Lý Trung Hưng bật cười khanh khách nói “La trấn chủ quả thật khiêm nhương rồi!” Lão tuy nói vậy nhưng lòng đã ngấm ngầm xem hắn là địch thủ, khó mà tránh khỏi trong trận đại tỷ thí đó.
Cuộc đại tỷ thí