Chiêu thức đánh ra giảm hẳn không còn bức bách Cao Bát đến chỗ chống trả vất vả. Y nhảy qua một bên, lão cũng không mảy may đến mà ngấm ngầm thu lại kình lực đưa mắt quan sát. Cao Bát cũng nhận ra có người lạ, không phải y nhận ra ngay mà từ vẻ mặt thay đổi tất thời của lão mới phát giác ra được, y bật cười nói “Lão ác ma ngươi đáng ghét, trên đời ai cũng muốn diệt trừ tránh đại họa cho thiên hạ. Người nào có cùng y với ta thì là bằng hữu, tất nhiên người của Bạch Long cũng không ngoại lệ đâu!” Y lôi cả chuyện vốn dĩ chẳng đáng gì với mình nói bừa ra, nhưng với chính lão thì khác. Nghe y nói vậy lão mấy phần úy kỵ nhưng cũng nhếch miệng cười dài.
“Cái tên tiểu tử ngươi chỉ toàn nói bậy bạ, ngươi làm được cái trò trống gì mà lớn giọng nói ngông với ta. Sắp chết đến nơi còn mộng tưởng giết được ta à!”
“Lão ác ma nhà ngươi nói thối lắm!” Cao Bát phì cười nhổ một bãi nước bọt, mắng.
Lão thấy Cao Bát bất kính thì giận lắm, nói “Cái tên chó chết ngươi không muốn sống nữa rồi!”
Lão vừa nói vừa tung chảo thủ chụp xuống đỉnh đầu Cao Bát, thủ pháp nhanh như chớp y chỉ kịp lách người qua một bên né tránh. Chảo thủ của lão mang mấy phần phẩn hận, đương nhiên đã không có ý nương tay, Cao Bát né qua vẫn bạt một bên vai, xé toạt một mảng thịt, máu chảy ròng ròng.
Cao Bát nhảy qua một bên mắng “Lão đánh lén ta!”
Ma Lang Nha lại vung chưởng đánh tới. “Ta thèm chơi trò trẻ con đó với ngươi à, xem chưởng pháp của ta đây!”
Chưởng thủ dùng đến chín phần công lực, thân hình của lão Ma Lang Nha nhanh như chớp lao lại lao đến trước Cao Bát, y khom người xuống tung cước lên, lão thấy hư cước của y đưa lên thì chưởng lực biến thành chảo chụp vào Huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân y, miệng thầm đắc thắng, thì giật mình thấy Cao Bát lộn ngược một vòng nhanh không kém, biến chiêu cước rất nhanh. Lão giật mình phi cả thân người qua sau Cao Bát, thì thấy trước ngực tê rần, một luồn kình lực rất mạnh đâm thẳng đến Huyệt Cự Khuyết. Một chiêu biến thể từ Huyệt Tịch Thần Công mà Cao Bát chưa từng dùng đến, quả nhiên đã đánh lừa được lão. Chỉ nghe tiếng lão kêu ‘ối’ lên, tay chân bủng rủng không còn theo ý muốn nữa, cả thân người lão, theo đà lao ra trước té uỵch xuống đất như một cái xác bị ném ra.
Cao Bát ôm bả vai bị thương cười trừ nói “Ái chà! Lão ác ma người biết lợi hại của Huyệt Tịch Thần Công của ta hay không!”
Cao Bát vừa nói vừa vận công lên cánh tay kia, lao đến quyết một đòn đó giết chết lão. Chưởng lực vừa đến thì cái xác như bất động của Ma Lang Nha như bừng tỉnh rất mau lẹ, hai cước vung lên trên, cả hạ bộ trước ngực Cao Bát như một quả bóng rơi xuống gặp phải một ngọn dùi sắt phóng lên, cú ra cước vô cùng uy lực. Cao Bát muốn biến chiêu cũng không còn kịp nữa, trúng phải cú song cước cả thân mình Cao Bát như một quả đạn sắt từ hỏa pháo bắn thẳng lên không đến mấy trượng rồi rớt xuống đất. Y loạn choạng ngồi dậy, máu đã thổ ra đằng miệng mấy phần nguy kịch làu bàu nói “ Lão ác ma thật đê tiện!”
Ma Lang Nha vùng đứng dậy cười hề hề, phía trước ngực lão bị Huyệt Tịch Thần Công của Cao Bát đánh trúng rách toạt lộ ra một tấm giáp sắt, lão chỉ vào chỗ rách nói “Tên tiểu tử ngươi tưởng ta dể dàng chết như vậy hay sao, thật là ngốc nghếch!”
Lão vừa nói, vừa ra cước bộ đến phía trước Cao Bát tung chưởng đánh tới, miệng hét lớn “Xem Ngũ Linh Tam Ác của ta lợi hại đến mức nào đây!” Chưởng lực vừa cách Cao Bát chưa đầy một bộ, thì ánh chớp vàng lóe lên, lao thẳng đến lão từ một ụ đất cao. Lão vội rút chưởng về thầm nhủ “Ta không đề phòng trước chắc hẳn cánh tay ta đã bị cắt rời ra rồi!” Đồng thời nhún người nhảy ra sau mấy trượng. Nhìn kỷ ám khí đó, nhận ra đó là một cái tráp đồng. Nó vừa bay đi một đoạn lại bay ngược trở lại, môt người đầu trọc hô hô cười lớn phi thân ra từ phía gò đất nhảy ra chụp lấy. Thì ra lão đại sư ấy là Thích Đạt Lai thuộc hạ tả hữu của La Chấn. Cao Bát thấy gã đại sư ra tay cứu mình thì bật cười trừ, cố lắm mới nói được “Đa tạ lão trọc ngươi cứu mạng!”
Thích Đạt Lai hừ một tiếng nhìn vẻ thảm hại của y nói “Tên tiểu tử ngươi thối mồm lắm! Ta thèm cứu người chắc. Chỉ là ngươi lôi phiệt trấn Bạch Long ta vào cuộc mà thôi,” Nói rồi quay sang nhìn Ma Lang Nha mặt hầm hầm nộ khí nói thêm “Đã nghe đến Bạch Long còn không sợ lại dám giết hắn hay sao, tên thối ngươi thật đáng ghét!”
Gã vốn là người thô thiển, cục mịch tự nhiên nghe Cao Bát chửi rủa mãi cái câu thối mồm, thối miệng đâm ra quen miệng, mỗi khi mắng ai lão cũng liền dùng câu ấy mà quên mất thân phận đại sư của mình. Gã trước giờ học hỏi thói hư tật xấu thì chẳng ai bằng, phải nói là đệ nhất chuyện này.
Ma Lang Nha thấy người ẩn mình xuất hiện, lại là một đại sư, võ công không phải tầm thường thì hỏi, chẳng quan tâm đến cầu chửi mắng vừa rồi của gã “Không biết đại sư là ai tại sao lại có ý muốn sát hại lão mỗ?”
Thích Đạt Lai cười khặc khặc nói “Ta thấy ngươi đường đường là trấn chủ, danh trấn thiên hạ nhưng ra tay rất tiểu nhân bỉ ổi, không đáng mặt tiền bối chút nào!”
Ma Lang Nha nghe gã đại sư nói thì bật cười đáp“Đại sư là người tu hành nói vậy với hạ mỗ có hợp tình hợp lý hay không. Chẳng phải vừa rồi đại sư không đánh lén hạ mỗ hay sao! Lẽ nào đó gọi là hành động của danh ngôn chính nghĩa, ta thấy thật buồn cười!”
Thích Đạt Lai nghe lão Ma Lang Nha nói thì nheo mày, mím môi, gã chẳng muốn đôi co, khua mép liền nói “Tà tà chính chính cái gì ngươi nói chuyện còn thối hơn cái tên tiểu tử này nhiều. Ta nghe trấn chủ Âm Môn võ công lợi hại, ta muốn thỉnh giáo xem lợi hại đến mức nào đừng có lấy lời nói lăng nhăng lòe ta!” Dứt lời gã đã vung hai tráp đồng chém đến, trong chớp mắt đã vung ra hơn mươi chiêu. Ma Lang Nha không dám chống đỡ lui lại hơn mười bộ mới vung tay dùng chiêu thức trong Tam Thiên