Cả hai đi vào trong gian phòng khách cách một cái sân rộng, bên trong có hai a hoàn pha trà, thấy cả hai bước vào thì cúi đầu chào, một người châm lửa đốt trầm trong một cái lư đồng. Lê Hiểu Bình vẻ ngoài còn mệt nhọc, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng làm đầu óc tỉnh táo ra hẳn. Hai a hoàn ăn mặc lả lướt, vô cùng xinh đẹp, miệng lúc nào cũng tươi cười với gã, trong lòng thiếu niên phúc chốc cảm thấy rung động. Gã trước giờ ở phiệt trấn toàn nam nhân, nếu có nữ nhân không già thì cũng là người xấu xí. Chế Vân tuy nàng ở với gã mấy tháng trong động nhưng nàng tính khí đanh đá, ngang ngạnh, ăn nói rất khó nghe, lúc nào cũng ta ta với ngươi ngươi, không gây chuyện cũng động thủ thành thử thành thân quen. Vừa thấy hai a hoàn ra mắt, ẻo lã, giọng điệu ngọt ngào thì làm sao không xao xuyến.
“Mời công tử dùng trà!”
Trần Hưng Lễ thấy Lê Hiểu Bình bối rối thì nói “Ta cho họ đốt trầm giúp đệ lấy lại thần khí, uống thêm trà ô long từ phương bắc giải nhiệt, thanh trừ độc tán rất hiệu quả, mời đệ dùng qua!”
Hai a hoàn, xúm quanh Lê Hiểu Bình, người nâng trà người xoa bóp vai cho gã thì khổ sở nói “Ta có thể tự uống được, mong hai tỷ tỷ đừng đụng đến ta!”
Trần Hưng Lễ nghe Lê Hiểu Bình nói vậy, cười nói “Đệ đừng từ chối lòng tốt của họ, ta đã nhờ hai người hầu hạ đệ khi vắng mặt ta. Khi tỉnh táo họ sẽ đưa đệ tắm qua nước nóng, đến tối hai ta còn phải ra mắt Trưởng Cục Chi Hâu! Bây giờ ta còn có vài chuyện cần phải làm, họ sẽ thay ta giúp đệ khi ở lại trong phủ, đệ không thể phụ lòng tốt của ta được!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì giãy nảy nói “Đệ không thấy thoải mái khi có người quan tâm đến mình!”
Trần Hưng Lễ cười nói “Vậy hai người cứ làm theo đệ ấy, Lê đệ của ta khi cần đến, hai người quyết phải phục tùng không được trái lời!” Nói rồi uống một ngụm trà nói thêm “Những người khác ở đây đều được Trần đại nhân trọng đãi như vậy, đệ đừng câu nệ cứ xem đây như ở nhà mình vậy, ta tạm thời ra ngoài đến tối ta sẽ gặp đệ sau.” Nóirồi không đợi Lê Hiểu Bình trả lời bước ra ngoài .
“Nhưng đệ…!” Lê Hiểu Bình chưa kịp nói thì Trần Hưng Lễ đã đi khuất mất rồi.
Một cô a hoàn nhỏ nhẹ giữ tay Lê Hiểu Bình lại cười nói “Không biết công tử định tắm rửa nghỉ ngơi hay là để hai tiểu nữ hầu rượu trước?”
Lê Hiểu Bình nghe nói vậy, ngồi bật dậy nói “Ta còn có việc phải làm không ở đây lâu được!”
Cô a hoàn lại cười nói tiếp “Công tử không phải sợ hãi, hai tiểu nữ như vậy đâu, xin mời công tử vào đây!” Cả hai không đợi gã trả lời đã kéo qua một gian phòng khác, bên trong đã có một thùng nước lớn khói nghi ngút, thơm nức mùi thơm, bên cạnh còn để một bộ quần áo màu xanh thẩm và một khăn lau để một bên. Gã không nghĩ nơi tắm rửa cũng rộng lớn sạch sẽ xa hoa như vậy, còn dáo dác đưa mắt nhìn thì một a hoàn cởi thắc áo gã, gã giật nảy mình né qua một bên nói “Hai tỷ tỷ có thể để ta tự làm được không?”
“Vậy công tử hãy cởi áo mau đi, nước đã ấm lắm rồi, hai tiểu nữ sẽ kỳ rửa cho công tử!”
Lê Hiểu Bình thấy hai người không bước ra thì nhắm mắt cởi áo quần ngoài ra, mặc nguyên quần trong bước vội vào thùng nước nói “Hai tỷ tỷ không cần phải kỳ rửa cho ta đâu,hai tỷ tỷ có thể ra ngoài cho được không!”
Hai người khự nự mãi mới chịu ra ngoài, gã vội kỳ cọ qua loa, rồi với tay lấy quần áo mới khoác vào người. Lê Hiểu Bình vốn bề ngoài rất dễ nhìn nếu không nói là tuấn tú, khi tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo mới thì khác hẳn, gã đưa mắt nhìn một lượt,khăn đội thêu chỉ vàng, áo lụa dài thêu hoàng yến, đai áo đen tuyền, giày trắng đế da bò thì thở dài thầm nhủ “Thật lạ quá! Mình không mặc được những loại quần áo này rồi.”
Lê Hiểu Bình còn lầm bầm nói thì hai a hoàn quay trở vào, thấy gã đã mặc xong quần áo thì ‘ồ’lên trố mắt ra nhìn cười khúc khích nói “Công tử quả là anh tú, chẳng thua kém gì một đại công tử!” Cả hai chạy đến kéo tay gã qua một gian nhà khác.
Võ Danh, Đinh Lỗ và Thích Đại Pháp đợi sẵn thấy Lê Hiểu Bình đến thì đều đứng dậy hành lễ hô hô cười lớn, Võ Danh nói “Lê tiểu đệ bảnh bao khác người quá, làm các cô nương phải động lòng hà hà…mời ngồi, mời ngồi!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì đỏ mặt tía tai, hai a hoàn thì bụm miệng cười, gã phẩy tay nói “Võ huynh trêu đùa tiểu đệ rồi!”
Thích Đại Pháp không biết vì thể trạng khỏe mạnh, hay uống phải thần dược mà trong gã lúc này khỏe ra rất nhiều, gã hấp ta hấp tấp bước đến trước mặt Lê Hiểu Bình nói oang oang “Ta được ơn cứu mạng của Lê thiếu hiệp, không biết lấy gì đền đáp, mong thiếu hiệp nhận của ta ba lạy tạ ơn!” Nói rồi không đợi gã trả lời dập đầu binh binh ba cái.
Lê Hiểu Bình đỡ gã đứng dậy, Võ Danh thấy gã dập đầu binh binh thấy rất buồn cười, thì buột miệng nói luôn “Ngươi lạy vậy cũng không đủ đâu! Chẳng bằng gọi Lê tiểu đệ làm sư phụ luôn một thể đi ha ha.”
Thích Đại Sư nghe vậy thì gãi đầu gãi tai cười hề hề nói “Vậy ta bái Lê thiếu hiệp làm sư phụ được không?”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì ngạc nhiên xua tay nói “Võ huynh chỉ đùa đại sư thôi, tiểu đệ làm sao dám nhận đại sư làm…nhất định là không được đâu!”
Thích Đại Pháp ấm ớ lại gãi đầu gãi tai nói “Đúng thật, ta tuổi tác lớn hơn Lê thiếu hiệp, sao lại nhận làm sư phụ được chứ!” Nói rồi quay sang Võ Danh trừng mắt mắng “Tên khốn ngươi lại trêu ta!”
Võ Danh hừ một tiếng nói “Ngươi nói bậy bạ gì vậy! Lớn tuổi hay nhỏ tuổi thì có quan trọng gì chứ, đắc đạo đâu thể lấy lớn nhỏ ra phân vai vế, ta thấy ngươi bái Lê tiểu đệ làm sư phụ thì có gì là bậy bạ!”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Võ huynh đừng trêu đại sư nữa!”
Thích Đại Pháp lầm bầm nói “Trước giờ ta có sư phụ bảo ban, được sư phụ