Trần Liệt trợn ngược mắt nói “Chẳng phải Lý bộ đầu đã nói rõ cho tướng quân biết rồi hay sao!”
Trần Hưng Lễ bật cười ha hả nói “Ta đâu phải kẻ ngây thơ, nếu không điều tra rõ ràng làm sao tự ý đến đây mà hỏi đại nhân về Nam Lĩnh Hội.”
Trần Liệt nghe Trần Hưng Lễ nói như vậy, ánh mắt không thôi xoáy vào mình thì thất kinh nói “Tướng quân nói như vậy là có ý vu cáo hạ quan cấu kết với bọn phản nghịch Nam Lĩnh Hội hay sao.”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Đó là sự thật!”
Trần Liệt khẽ run rẩy, thình lình Trần Hưng Lễ nắm lấy tay lão bóp mạnh, Trần Liệt khẽ thốt lên nhưng thấy ánh mắt hắn nhìn mình long long vẻ sát khí thì nính bật, lấp bấp nói “Tướng…tướng …quân muốn gì ở hạ quan!!!”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Ta chỉ muốn biết Nam Lĩnh Hội định âm mưu gì, khi ở thôn Tòng Chất ta đã nghe Lý Trung Hưng bàn kế phản nghịch suýt chút nữa vì nó mà phải bỏ mạng, sau ta cho người dò la tin tức mới biết rõ Thánh Chủ Nam Lĩnh Hội đã mấy lần xuất hiện ở phủ Thanh Đô, hẳn đại nhân không chối điều này chứ? Đại nhân chắc còn nhớ Nguyễn Kỵ, Nguyễn Thanh chết thảm như thế nào rồi đó!”
Trần Liệt ấp a ấp úng nói “Hạ quan biết! Quả thật hạ quan có biết chút ít về Nam Lĩnh Hội nhưng mọi chuyện đều do Lý Trung Hưng sai khiến không liên can gì đến hạ quan cả!”
Trần Hưng Lễ khẽ nhếch mép cười rồi buông tay lão ra nói “Ta có nên tin lời đại nhân nói nữa hay không?”
Trần Liệt thở dài cúi đầu nói “Tướng quân tha mạng cho hạ quan, hạ quan quyết không giấu diếm gì nữa!”
Trần Hưng Lễ phẩy quạt cười ha hả nói “Vậy đại nhân nói đi! Ta mong đại nhân nói thật.” Nói rồi Trần Hưng Lễ trỏ quạt vào từng bài vị trên bàn thở tổ tiên Trần Liệt, nói “Ta thấy dòng họ của đại nhân không là đại học sĩ cùng là tú tài, đến đời đại nhân mà tuyệt hậu cũng thật đáng tiếc! Những chuyện mình làm trời biết đất biết chưa hẳn là người đời không biết!”
Trần Liệt nghe vậy thì òa lên khóc, quỳ gối dập đầu xin Trần Hưng Lễ nói “Hạ quan biết tội, mong tướng quân nương tình mà tha cho, hạ quan biết được gì quyết không giấu diếm!”
Trần Hưng Lễ vẻ mặt đăm đăm nói “Hãy kể đầu đuôi từ lúc đại nhận biết Nam Lĩnh Hội!”
Trần Liệt lấp bấp một lúc mới kể lại “Từ lúc hạ quan nhậm chức tri phủ Thanh Đô được hơn một năm, thì giữa đêm khuya Lý Trung Hưng cùng mấy tên hảo hán xông vào phủ uy hiếp ha quan. Nói; muốn hạ quan bỏ ra một ít ngân lượng để bảo vệ tính mạng cũng như cái chức quan tri phủ. Hạ quan lúc đó thân cô thế cô làm sao dám trái lời, trong phủ hạ quan lúc nào cũng có vài tên của Nam Lĩnh Hội giám sát, hạ quan phải khổ sở lắm mới cung phụng chúng nổi. Sau Lý Trung Hưng xuất hiện lần nữa, hẹn thêm một đám anh hùng hảo hán đến phủ hội họp, hạ quan không được tham gia nhưng có nghe biết được một chút ít. Mong Trần tướng quân bỏ qua cho chuyện này, hạ quan nghe rõ họ nói mấy từ ‘diệt Trần trung hưng nhà Lý gì gì đó…!’ lúc đó hạ quan sợ chết khiếp, nghĩ rằng nếu ai lỡ nghe chuyện này mà đưa đến tai hoàng thượng thì cả nhà hạ quan không bị tội lậy cũng bị tru di tam họ. Vì vậy hạ quan không dám để lộ ra chuyện này cũng như mối quan hệ nào với Nam Lĩnh Hội cả. Tướng quân nói xem, thật hạ quan từ lúc đó đến giờ không hề làm sai gì cả, chỉ một mực trung thành với triều đình mà thôi!”
Trần Hưng Lễ khẽ gật đầu nói “Ta thấy tâm lòng trung thành của đại nhận rồi! hà hà, vậy là Nam Lĩnh Hội thật sự muốn nổi dậy làm phản lần nữa. Không ngờ họ lại muốn cấu kết với ngoại bang bắc chinh, thật bên trong cũng lắm lòng dạ đen tối ha ha ha!”
Trần Liệt nghe Trần Hưng Lễ lầm bầm nói thì hỏi “Tướng quân hẳn đã biết được chuyện gì ở thôn Tòng Chất”
Trần Hưng Lễ nhìn xoáy vào mắt lão cười nói “Nam Lĩnh Hội muốn mượn tay người Chiêm Thành diệt Trần, nhưng Chế Bồng Nga đâu có ý ấy, nếu đã có ý đó thì nhà Trần ta đã diệt vong lâu rồi. Chỉ là bên cạnh ông ta có La Khải, hắn ta trong lòng thì lại muốn diệt nhà Trần, đã có lần kháng ý Chế Bông Nga, chính vì ý đó mà Nam Lĩnh Hội muốn liên minh với riêng La Khải diệt nhà Trần, thật chất bên trong là muốn diệt Lê Quý Ly, sau đó mượn cớ diệt giặc ngoại ban hiệu triệu lòng người theo nhà Lý chống giặc ngoại bang, quả nhiên một tên bắn trúng hai đích!”
Trần Liệt nghe vậy thì hỏi “Tướng quân không bẩm báo với Trưởng Cục biết chuyện này, đề phòng điều không may đó sao?”
Trần Hưng Lễ trợn ngược mặt nói “Ta với đại nhân là cùng một gia tổ, lý nào lại để Lê Quý Ly lạm quyền mà đoạt thiên hạ. Đại nhân không biết rằng Trần tộc chúng ta phụ thuộc vào lão hay sao. Chúng ta chẳng phải nên ngồi ngoài xem bọn chúng lập mưu đấu đá lẫn nhau, sau đó ngư ông đắc lợi, xuất thủ đoạt lấy thiên hạ vậy chẳng phải là tốt đôi đường hay sao!”
Trần Liệt nghe Trần Hưng Lễ nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, bật cười hê hê nói “Trần tướng quân quả nhiên liệu